“Không, không phải như thế…” Trương Nghi Như liều mạng lắc đầu, khóc thở không nổi.
“Bà có phủ nhận cũng vô dụng thôi.
” Giản Minh Triệt lạnh lùng nhìn bà: “Sau này, bà đừng có đòi tôi một xu nào! Lư Vĩnh Chí thiếu nợ rất nhiều, đến giờ vẫn chưa trả hết nợ đúng không? Bà đưa theo đứa con hoang đó của mình, xuống địa ngục chung với ông ta đi!”
“Không! A Triệt, con không thể như vậy được!” Trương Nghi Như lắc đầu kêu khóc: “A Triệt, Tiểu Bảo là em trai con, con không thể mặc kệ nó như thế được!”
“Em trai sao?” Giản Minh Triệt cười khẩy: “Một thằng con hoang của tên cầm thú hại chết bố ruột tôi cũng xứng làm em trai tôi sao?”
Anh nhìn Trương Nghi Như bằng đôi mắt lạnh băng, trong mắt chỉ thấy thù hận, không chút cảm xúc: “Tôi không có em trai, cũng không có mẹ, tôi chỉ có kẻ thù giết bố mình!”
Ánh mắt anh ta đảo qua Trương Nghi Như và Lư Vĩnh Chí, mỗi một câu từ nói ra đều mang theo nỗi hận thù lạnh thấu xương: “Các người cứ chờ đó, rất nhanh thôi, tôi sẽ cho các người biết, thế nào gọi là sống không bằng chết, thế nào gọi là địa ngục!”
“Không! Không…” Trương Nghi Như liều mạng kêu gào, lắc đầu nói: “A Triệt, con không thể đối xử với mẹ như vậy được, mẹ là mẹ ruột của con! Con là do mẹ sinh ra, mẹ là mẹ con, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?”
Giản Minh Triệt cười khẩy một tiếng, không thèm nói lại một lời, xoay người đi về phía cửa.
Anh ta đã suy nghĩ rất cẩn thận, cái gọi là mẹ, chẳng qua cũng chỉ là thấy anh ta đã trở thành con nuôi nhà họ Lâu, có tiền có thế, nên mới muốn tìm anh ta về, mục đích chỉ đơn giản là muốn moi tiền từ người anh ta mà thôi.
Nếu năm đó anh ta không được bố nuôi nhận nuôi, mà vẫn sống ở nhà chú anh ta, bị chú anh ta nuôi thành một tên phế vật chẳng thể làm được trò trống gì, vậy thì người gọi là mẹ đó nhất định sẽ không tới tìm anh ta.
Năm đó, khi bà ta còn là một người độc thân, bà ta đã không muốn nhận quyền nuôi nấng anh ta, hiện tại, bà ta đã có chồng mới, có một đứa con trai để yêu thương hết mực, thì trong lòng bà tasẽ lại càng không còn chỗ cho anh ta.
Chỉ tiếc, đạo lý này, năm mười sáu tuổi anh ta không hiểu, chỉ vài câu nói dịu dàng thắm thiết đã lừa được anh ta, anh ta khi ấy giống như bị ma ám, vì mấy kẻ súc sinh lòng lang dạ sói này mà hại chết người bố nuôi thật sự yêu thương anh ta.
Nghĩ đến bố mẹ nuôi đã qua đời, tim anh ta như bị đao cắt, bàn tay siết chặt thành quyền, bước từng bước một về phía cửa.
Là Lư Vĩnh Chí và Trương Nghi Như hại chết bố nuôi anh ta.
Nếu không phải anh ta bị Lư Vĩnh Chí và Trương Nghi Như lừa, anh ta sẽ không tranh giành tài sản nhà họ Lâu, bố nuôi anh ta cũng sẽ không vì vậy mà tức chết.
Là do Lư Vĩnh Chí và Trương Nghi Như sai.
Anh ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.
Sẽ khiến nửa đời sau của bọn họ sống trong địa ngục, sống không bằng chết!
Anh ta đang bước ra ngoài, bỗng nhiên nghe được tiếng gió phía sau có gì đó không đúng lắm, việc luyện võ hàng năm đã khiến anh ta cảnh giác, theo bản năng nghiêng đầu lại nhìn.
Một cái bình hoa hướng về phía đầu anh ta, xẹt qua lỗ tai anh ta, rồi nện mạnh vào vai, anh ta đau đớn kêu lên một tiếng.
Bình hoa nện trúng vai anh ta, một tiếng “bốp” vang lên, bình hoa vỡ thành từng mảnh rơi khắp sàn, chỉ còn sót lại phần miệng bình vẫn nằm trong tay Lư Vĩnh Chí.
“Vĩnh Chí, anh làm gì vậy?” Trương Nghi Như sợ hãi kêu lên.
Lư Vĩnh Chí không hé răng nói nửa lời, cầm miệng bình hoa còn sót lại trong tay, đâm mạnh vào người Gỉan Minh Triệt.
Ông ta làm gì ư?
Ông ta muốn giết chết Giản Minh Triệt!
Giản Minh Triệt đã nhận định rằng ông ta là người hại chết Lâu Thịnh, vậy nên Giản Minh Triệt sẽ không tiếp tục tin tưởng ông ta nữa.
Nếu đã không tin tưởng, thì sẽ không còn lợi dụng được, sau này ông ta sẽ không có cách nào để moi tiền từ tay Giản Minh Triệt.
Nhưng thời hạn hứa trả tiền của ông ta càng ngày càng gần, nếu ông ta vẫn không trả được tiền, ông ta sẽ lại chẳng khác gì một con chó hoang, bị người ta truy đuổi phải chạy trốn khắp nơi.
Những ngày tháng như vậy, ông ta đã trải qua đủ rồi.
Ông ta cũng không đành lòng để Trương Nghi Như và con trai ông ta phải theo ông ta sống những ngày tháng như một con chuột chạy khắp đường này cống nọ.
Cho nên, ông ta mới muốn giết chết Giản Minh Triệt.
Trương Nghi Như và con trai ông ta chính là những người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này của Giản Minh Triệt, nếu Giản Minh Triệt chết, thì tài sản nằm trong tay Giản Minh Triệt sẽ do Trương Nghi Như và con trai bọn họ thừa kế.
Đến lúc đó,