"Con hoảng cái gì? Cách đều do con người nghĩ ra." Ông cụ Quách chỉ tiếc không rèn sắt thành thép lườm con trai mình: "Dạ Đô lớn như vậy, người có thể hợp tác đâu chỉ có nhà họ Tống bọn họ, bố đàm phán với nhà họ Tống là để tranh thủ thời gian.
Chuyện xảy ra đột ngột, nhà họ Tống nhất thời gặp khó dễ, nếu nhà chúng ta không chuẩn bị gì sẽ bị tổn thất nặng nề.
Bây giờ chúng ta đã có thời gian rồi, cần phải lên kế hoạch cho tương lai thôi.
Chúng ta cần phải mau chóng hiện thực hóa tài sản trong tay, còn những hợp tác với nhà họ Tống kia, có thể rút ra được thì phải mau chóng rút ra, cho dù tổn thất chút lợi ích cũng không sao.
Quan trọng nhất là phải mau chóng cắt đứt quan hệ giữa nhà chúng ta và nhà họ Tống, như vậy cho dù sau này nhà họ Tống có trở mặt lần nữa, chúng ta cũng còn một đường lui."
“Nhà họ Tống vẫn sẽ trở mặt ư?” Quách Khải nói: “Nhà bọn họ là gia đình quyền thế đứng đầu Dạ Đô, đâu thể lật lọng như vậy được?”
Ông cụ Quách lườm con trai mình, ánh mắt lộ ra tia nghiền ngẫm: "Con nói như vậy, ngược lại đã nhắc nhở bố, nhân lúc trong tay chúng ta vẫn đang nắm giữ nhược điểm nhà họ Tống, để phòng ngừa bọn họ lật lọng, chúng ta phải bảo bọn họ ký vào giấy tờ mới được."
Bọn họ nói là làm.
Ông cụ Quách liền tự tay viết một bản thỏa thuận.
Bản thỏa thuận được viết một cách đường đường chính chính, chí tình chí nghĩa, cảm động lòng người, nhưng tổng kết lại ý nghĩa đại khái là chuyện Thư Mộng Lan lén đánh tráo đứa trẻ không liên quan gì đến nhà họ Quách, sau này nhà họ Tống không được xem nhà họ Quách là kẻ thù.
Quách Khải đọc lướt qua, càng khâm phục ông cụ Quách hơn: "Bố, vẫn là bố lợi hại nhất!"
Ông cụ Quách hừ lạnh: "Nếu bố không có một chút bản lĩnh thì nhà họ Quách làm gì có ngày hôm nay?"
Ông ta cầm bản thỏa thuận đến nhà họ Tống, để đưa cho ông Tống.
Ông Tống đọc xong thì sa sầm mặt nhìn ông cụ Quách: "Hai người đừng có mà được voi đòi tiên."
Ông cụ Quách than thở: "Tu Trị, chỉ cần có một cách, chúng tôi cũng chẳng muốn làm kẻ thù của nhà họ Tống các cậu.
Tôi cũng không còn cách nào khác, mà chỉ muốn bảo đảm một con đường sống cho nhà họ Quách chúng tôi mà thôi."
Ông Tống tức đến mức siết chặt nắm đấm.
Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống quyền thế cao quý, ông ấy chưa bao giờ bị người khác uy hiếp như vậy.
Nhưng bây giờ, điều khiến ông ấy cảm thấy bất lực là ông ấy đã không còn cách nào khác.
Muốn bảo toàn mặt mũi cho nhà họ Tống và Tống Khả Ninh, ông ấy chỉ có thể đồng ý điều kiện của ông cụ Quách.
Ông ấy cố gắng kìm nén lửa giận bừng bừng ở trong lòng, cầm bút ký tên vào bản thỏa thuận.
Ông cụ Quách hài lòng cất bản thỏa thuận, đứng dậy nói: "Tu Trị, cậu đừng trách chú Quách làm việc quá đáng, chú Quách cũng bị dồn vào bước đường cùng, nên mới đưa ra hạ sách này.
Nhà họ Tống các cậu là nhà quyền thế cao quý, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết nhà họ Quách chúng tôi, nếu không phải tôi bị dồn đến mức không còn cách nào khác, thì tôi lấy đâu ra lá gan để đối đầu với nhà họ Tống?”
Ông Tống cười khẩy: "Chú Quách, ông quá khiêm tốn rồi, tôi cảm thấy ông rất gan dạ."
Ông cụ Quách cười đáp: "Nếu các cậu đã thích Ninh Ninh đến thế, vậy thì chứng tỏ năm đó việc Thư Mộng Lan đánh tráo con chẳng ảnh hưởng gì mấy đến nhà họ Tống các cậu.
Huống hồ, Thư Mộng Lan mới là người có tội, còn chúng tôi đều là người vô tội.
Hai nhà chúng ta đâu cần phải ầm ĩ đến mức đấu đá lẫn nhau, như vậy cả hai bên đều bị tổn hại.
Tu Trị, cậu nói thử xem tôi nói có đúng không?"
Ông ta đã chiếm được tiện nghi mà còn muốn khoe mẽ, khiến ông Tống tức đến mức không nói nên lời.
Ông cụ Quách đã được toại nguyện, cầm bản thỏa thuận rời đi, ông Tống tức đến mức hất hết đồ đạc trên bàn trà xuống sàn.
Tống Tinh Không vừa từ bên ngoài quay về, đập vào mắt những mảnh vỡ nằm ngổn ngang dưới sàn và bố của mình đang tức đến mức ngực phập phồng mãnh liệt, anh ta lo lắng hỏi: "Bố, bố sao thế? Ai đã chọc bố tức giận như vậy?"
Ông Tống tức đến mức cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là bố đã coi thường con cáo già kia!...!Ông ta đúng là khinh người quá đáng."
“Cáo