Cậu đang định nói tiếp thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Sau khi nhìn lướt qua màn hình điện thoại, cậu liền áp điện thoại vào tai: "A lô, anh cả?"
"Là anh." Tống Tinh Không tán gẫu với cậu vài câu, rồi đi vào chủ đề chính: "Vô Ưu, bây giờ em có rảnh không? Mẹ của chúng ta bị bệnh rồi, nếu em có thời gian thì hãy quay về thăm bà ấy."
“Mẹ bị bệnh rồi ư?” Đường Vô Ưu hỏi: “Có nghiêm trọng không ạ? Mẹ đã đi khám bác sĩ chưa?”
Tống Tinh Không đáp: "Không nghiêm trọng lắm đâu nên em đừng lo, bác sĩ đã đến khám rồi, chỉ là cảm cúm thông thường, chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe ngay thôi."
Đường Vô Ưu nói: "Ồ, vậy thì tốt quá."
Tống Tinh Không nói: "Nếu em rảnh rỗi thì hãy quay về thăm mẹ của chúng ta, mẹ rất nhớ em."
“Vâng, em biết rồi, anh cả.” Đường Vô Ưu ngoan ngoãn đáp.
Sau khi cúp máy, cậu liền đứng dậy đi tới trước bàn làm việc của Đường Dạ Khê: "Chị, mẹ của em bị bệnh rồi, anh Tinh Không bảo em quay về thăm bà ấy."
“Mẹ của em bị bệnh à?” Đường Dạ Khê ngẩng đầu lên nhìn cậu, ân cần hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không?”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Không nghiêm trọng lắm đâu ạ.” Đường Vô Ưu nói: “Anh Tinh Không nói chỉ là cảm cúm thông thường, cũng đã đi khám bác sĩ rồi, chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.”
"Ừm, vậy là tốt." Đường Dạ Khê nói: "Vậy em đi đi, đi đường cẩn thận, chú ý an toàn."
“Em biết rồi chị.” Đường Vô Ưu ngoan ngoãn đáp.
Sau khi rời khỏi văn phòng Quảng Hạ, cậu đến trung tâm thương mại mua ít đồ bổ trước, rồi mới lái xe đến nhà họ Tống.
Bà Tống thấy Đường Vô Ưu cầm đồ bổ đến thăm mình thì vô cùng vui vẻ, cả người cũng có sức sống hơn nhiều, bà ấy nắm tay Đường Vô Ưu, rồi bảo cậu ngồi xuống bên cạnh giường của mình, ân cần hỏi han.
Đường Vô Ưu ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ thì đứng dậy, lễ phép nói: "Mẹ bị bệnh cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nên con không quấy rầy mẹ nữa, mẹ hãy tĩnh dưỡng cho khỏe, con vẫn còn việc phải về trước, lần sau con lại đến thăm mẹ."
Nụ cười trên mặt bà Tống nhất thời cứng đờ: "Con mới đến đây chưa được bao lâu đã muốn đi rồi? Con ở nhà thêm mấy ngày nữa đi, mẹ rất nhớ con."
"Không cần đâu ạ." Đường Vô Ưu nói: "Hôn lễ của chị con sắp diễn ra rồi.
Con vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, đợi con rảnh rỗi sẽ tới đây thăm mẹ sau."
Bà Tống cau mày: “Tốt xấu gì chị của con cũng là cô cả nhà họ Ôn, hôn lễ của cô ấy ắt có người nhà họ Ôn và nhà họ Cố đến giúp đỡ, một chàng trai choai choai như con thì có thể giúp được gì? Mẹ bị bệnh, con phải ở bên mẹ nhiều hơn chứ?"
Đường Vô Ưu nói: "Nếu mẹ bị bệnh thì nên đi khám bác sĩ, rồi nghe theo lời căn dặn của bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi nhiều hơn, chứ con ở bên mẹ cũng chẳng có tác dụng gì."
“Nhưng con là con trai của mẹ.” Tim của bà Tống lại đau nhói: “Con là con trai của mẹ, mẹ đổ bệnh, muốn con ở bên cạnh trò chuyện với mẹ, không được ư?”
"Chẳng phải mẹ vẫn còn hai người con trai và một cô con gái à? Bọn họ cũng có thể trò chuyện với mẹ mà." Đường Vô Ưu nói: "Con vẫn còn việc cần phải làm, thật sự rất bận rộn, mong mẹ thông cảm."
Bà Tống tức đến mức trước mắt tối đen.
Bà ấy không thể thông cảm.
Bà ấy hoàn toàn không thể thông cảm.
Đây là con trai ruột của bà ấy.
Tại sao cậu lại đến nhà của bọn họ giống như khách, chỉ ở đây hơn nửa tiếng đã muốn rời đi?
Đây là nhà của cậu, tại sao cậu không thể ở đây thêm vài ngày nữa?
"Mẹ, em trai, mau uống nước trái cây đi!" Tống Tinh Không bưng mấy ly nước trái cây đi vào, thấy bầu không khí trong phòng hơi khác thường, nên hỏi bà Tống: "Mẹ, sao thế?"
"Con nhìn em trai của con đi, thằng bé mới ngồi đây được một lát đã muốn rời đi rồi." Bà Tống gần như bật khóc: "Đây là nhà của thằng bé, chẳng lẽ ngôi nhà này không tiếp