"Ngốc, làm con dâu ta, ta sẽ yêu thương con hết lòng"
Cô ta nở nụ cười ngây thơ, hôn lên má bà tỏ vẻ thân thiết.
"Vâng"
-----------------
Tư Lãng ôm cô vào lòng, đỡ cô dậy rồi dẫn lên giường ngồi.
"Ta lên giường ngồi đi, ngồi dưới sàn sẽ lạnh"
Ý Kỳ thấy hai người kia đã ra ngoài rồi thì cô mới tiện nghe lời Tư Lãng, im lặng lúc lâu thì cô mới chịu nói chuyện với anh, tính nói ra lời thật trong lòng mình, rằng cô rất yêu anh nhưng lúc này thì không được.
"Mẹ anh có vẻ ghét em...chắc lúc về nhà thì em không thể gần anh rồi"
"Nếu em đồng ý gả cho anh thì không ai dám động vào em đâu"
Ý Kỳ vẫn suy nghĩ về lời cầu hôn lúc sáu tháng trước, cô có thể yêu người đã ép bức cha đến chết sao? Đêm qua cô đã rất lo cho anh, lo đến mức chẳng thể ăn uống hay nghỉ ngơi, chỉ có lúc mệt mỏi lắm thì mới nhắm mắt được. Trong đầu anh luôn hiện hữu hình ảnh Mộc Ý Kỳ ngày hôm qua, lúc đó một cô gái nhỏ nhắn bất lực ôm anh, nước mắt giàn giụa, lúc ấy tai anh áp vào ngực cô nên anh nghe thấy tim cô đập mạnh lắm. Ý Kỳ hít một hơi rồi quyết định nói ra tiếng lòng, không thể im lặng được
"Em...em đã thích anh từ rất lâu, cái ngày đám tang của cha em..."
Tư Lãng nhếch một bên chân mày lại còn cười đểu tiến tới gần cô
"Có phải lúc anh bước vào rất ngầu không? Haha "
Mặt cô đỏ hết cả lên vì nhớ lại lần đầu gặp anh, tay che miệng cười khì.
"Vậy lúc đó anh có ấn tượng gì về em không? "
"Có, rất ấn tượng là đằng khác, lần đó là lần đầu anh thấy có một cô gái gan dạ như em, bởi vậy anh mới bắt em về"
Lúc đó cô ghét anh lắm chứ, vừa ghét vừa sợ. Khi hai người đang nói chuyện về lần đầu gặp mặt thì mẹ anh và Mãn Huyên bước vào, phía sau là bác sĩ vào thăm khám. Anh nhìn bà với ánh mắt chán ghét, bác sĩ bắt đầu đưa ống nghe dò quanh ngực anh và lưng, sau đó tháo một vòng băng xem vết thương có rỉ mủ hay máu không. Bác sĩ thấy vết thương có chút máu liền rồi dặn dò.
"Lát nữa sẽ có y tá đến thay băng vết thương cho anh, do anh động mạnh nên vết thương lại rỉ máu rồi. Anh nên hạn chế các hoạt động của mình đến khi vết thương lành hẳn"
Vị bác sĩ ấy lật hồ sơ bệnh án của anh, ghi chép lại tình trạng của anh, bác sĩ thông báo anh một số chuyện
"Anh nên cảm ơn cô gái này"
Bác sĩ vừa nói vừa hướng tay về phía Ý Kỳ, anh vẫn không hiểu cho lắm nên vẫn lắng tai nghe
"Cô gái này đã hiến máu cứu anh, vì bệnh viện chúng tôi đã hết máu phù hợp với anh nên cô