"Bỏ đi, bác sĩ đã khám cho Ý Kỳ chưa? Kết quả thế nào? "
Yên Yên đứng lên, lục tìm giấy kết quả xét nghiệm và đưa cho anh, cô truyền đạt lại tất cả lời bác sĩ.
"Bác sĩ nói xương chân Mộc tiểu thư bị gãy, toàn bộ cơ thể đều bị bầm do lăn từ cầu thang. Có chút chấn động đến não nên cô ấy đã hôn mê, phải gần một tuần có thể tỉnh lại. Còn di chứng thì..."
"Sao dừng lại rồi? Nói tiếp đi"
"Di chứng nếu nhẹ thì chỉ mất trí tạm thời, còn nặng thì không thể nhớ một ai kể cả người thân đến mấy..."
"Kêu người dọn đống này rồi chị về đi"
Yên Yên cũng cúi xuống nhặt những mảnh vỡ, cô tìm bọc ni lông rồi cho chúng vào. Anh vẫn giữ khuôn mặt khó chịu, lạnh lùng cho đến khi Yên Yên ra ngoài. Anh nắm tay cô rồi gọi cô dậy.
"Tiểu Kỳ, ngốc, anh về rồi này, sao em lại sơ ý vậy chứ?"
Đáp trả lại sự than trách của anh là một không gian im lặng đến đau khổ. Anh vuốt tóc cô rồi nhìn ra thì thấy bác sĩ đã đến.
"Anh là người nhà bệnh nhân à?"
Anh gật đầu, bác sĩ nhìn hồ sơ của Ý Kỳ rồi nói thêm với anh.
"Tôi nghĩ điều anh nên làm lúc này chính là trò chuyện cùng bệnh nhân, tuy đang hôn mê nhưng não cô ấy vẫn hoạt động và nghe mọi người nói. Chỉ là chưa thể tỉnh dậy, anh nhớ thường xuyên xoa bóp các chi cho cô ấy để khi tỉnh lại có thể đi lại tốt hơn."
"Ừm. Tôi biết rồi"
Gì vậy. Bác sĩ nghe anh trả lời thì cũng thua luôn. Lần đầu bác sĩ gặp loại người không cảm xúc như anh. Sau khi bác sĩ đi, anh liền suy nghĩ xem mình nên nói gì.
"Ý Kỳ, em phải mau hồi phục để còn trả nợ cho ba em chứ....em có còn thương anh không? "
Anh nhìn xuống rồi dùng tay mình bóp nắn chân cho cô. Một bên chân đã bó bột thì anh chỉ xoa bóp được đầu gối trở lên. Bên chân lành thì có những vết bầm to nhỏ.
"Đã khổ cho em rồi...anh xin lỗi... Xin lỗi vì lúc đó anh không bên cạnh em"
Anh khóc nhưng giọt nước mắt chỉ chảy xuống thôi. Những lúc nhìn cô cười thì tim anh như hẫng đi một nhịp. Còn bây giờ cô ấy đang nằm đây chẳng có một cảm xúc gì, cười, nói, khóc hay đơn giản là mở mắt nhìn anh cũng không thể. So với lúc bị từ chối thì lúc này tim anh lại đau gấp ngàn lần.
"Em xem, anh nhớ em đến phát khóc rồi. Em mau tỉnh lại đi, rồi nếu giận anh thì cứ đánh cứ mắng."
----------
Đến sáng thì Yên Yên vào chăm cho Ý Kỳ, cô vào thì thấy Tư Lãng đã ngủ rồi. Chẳng dám đánh thức anh, Yên Yên đặt hộp thức ăn lên bàn. Lục