Ý Kỳ vẫn điềm tĩnh đưa từng muỗng cháo vào miệng mình rồi nuốt nhẹ xuống hầu họng, anh nhìn theo mà mất kiên nhẫn. Anh vẫn đưa các tấm khác, chỉ là người thân gần kề của cô, từ giáo viên cho đến bạn bè. Tư Lãng như hóa thú, chẳng thể kiểm soát nổi bản thân mà mạnh tay hất văng tô cháo cô đang ăn. Tay cô vẫn còn cầm muỗng cháo cuối cùng còn lại, Ý Kỳ vẫn đưa lên miệng nhưng đang nửa chặng thì anh hất luôn tay cầm muỗng. Rất may tay đó không có kim, nhưng lực anh đánh vào khá mạnh khiến tay cô sưng đỏ ngay tức khắc. Ý Kỳ chẳng nhìn anh, cô nhìn theo tô cháo bị hất ra hành lang rồi nằm xuống. Không ăn được thì lão nương ta nằm, chẳng hơi đâu mà đôi co với tên điên này.
Tư Lãng đập mạnh các tấm hình xuống bàn trên giường, làm cái bàn nứt sập xuống, anh như mất hoàn toàn lý trí, nhanh tay bóp hai vai Ý Kỳ ghì mạnh xuống. Cô đau đớn nhưng không chống cự được đành nằm im. Một lúc lực anh ấn càng mạnh, Ý Kỳ có cảm giác như khúc xương hai bên bị gãy đi, cô đau đớn nhăn mi tâm. Cô bắt đầu dùng sức mình kéo tay anh ra nhưng có lẽ không được rồi, mặt anh đỏ, mắt đỏ, cả hơi thở nóng hừng hực. Ý Kỳ buông tay, mắt nhắm nhẹ, mặc kệ cơn đau hai bên vai do anh gây siết. Nước mắt bắt đầu rỉ ra rồi chảy nhẹ qua hai bên và thấm vào gối. Thấy Ý Kỳ từ bỏ mạng sống, mặc kệ anh có giằng xéo hay siết đến cổ thì cô vẫn cứ nhắm mắt, nước mắt hai bên chảy dài. Tư Lãng giật mình hoàn hồn, rụt tay về rồi lùi một hai hước, anh quỵ thụp xuống sàn lạnh. Anh tức giận bản thân, tự đấm mạnh tay mình xuống sàn liên hồi, đến nỗi rướm cả máu rồi giọng run run xin lỗi.
"Anh...anh xi...xin lỗi."
"Lãng..."
Hình như anh vừa nghe thấy gì đó, là tên anh, Ý Kỳ thều thào gọi tên anh. Tư Lãng nghe rất rõ. Anh đứng lên rồi lại gần, vừa vui vừa đau lòng, thầm trách việc mình vừa làm cô ấy sợ.
"Em..em vừa gọi anh sao? Anh đây"
Ý Kỳ mở mắt nhìn anh, đôi mắt nâu tròn vẫn còn ươn ướt nước mắt, đôi môi cô dần hé lên rồi cất giọng hỏi thêm.
"Lãng...Lãng đâu"
Chắc là cô nhớ anh nhưng không biết người cô đang tìm hiện ở trước mắt. Thái độ cô vẫn bình thường, không phẫn nộ hay phấn khích gì cả. Anh thì lại mong chờ điều kì diệu gì đó xảy ra.
"Anh là Lãng...em cố gắng thêm tí nữa...nhớ lại thêm..một chút "
Nhưng không, ông trời có lẽ thích phụ lòng người. Ý Kỳ khó chịu lắm, khó chịu bởi thái độ của anh cô cho là thô kệch.
"Anh không phải là Lãng..anh là... Ác. Quỷ"
Mộc Ý Kỳ