"Anh nhìn xem..hắn ta còn hất đổ tô cháo, anh ở lại đây bảo vệ em..em sợ cái tên đó.."
Ý Kỳ như một con cừu nhỏ vừa bị sói vờn vậy, run sợ và bất lực. Chắc là lúc nãy cô sợ lắm nhưng trước mặt người cô ghét thì cô tỏ ra mạnh mẽ thôi.
Tư Lãng lại ôm cô và vuốt tóc.
"Sẽ không sao đâu...có anh..đây"
Anh thấy mình có lỗi với cô, liên tục làm người mình yêu tổn thương hết lần này đến lần khác. Suốt những ngày tiếp theo, anh đều đeo mặt nạ để chăm sóc cho Ý Kỳ. Có hôm anh đang thiếp đi bên giường bệnh, Ý Kỳ đột nhiên tỉnh dậy. Cô ngồi dậy rồi vô thức lại đưa tay lên mặt nạ của anh thầm nghĩ.
••Anh ấy đeo mãi thế này không biết có nóng không nhỉ? Hay giúp anh ấy tháo ra một lát..••
Cô nhẹ kéo dây nơ phía sau đầu anh, rồi cầm mặt nạ khẽ lấy ra nhưng cô sững lại khi thấy khuôn mặt ấy. Tay cô run, khuôn mặt nhỏ toát đầy mồ hôi, lấy lại bình tĩnh rồi ném mặt nạ xuống đất, cô đánh mạnh vào tay anh đến khi anh thức. Bị đánh thức mà Tư Lãng vẫn còn say ngủ.
"Sao thế..em muốn đi vệ sinh à?"
Nhìn lên thấy Ý Kỳ tức giận lắm, anh làm mặt khó hiểu rồi cô giáng cho anh một cái tát thật đau.
"Đồ lừa dối...tôi ghét anh, anh không phải Tư Lãng.... Cút. Cút đi, cút hết đi...Argggg... Aaaaaaa"
Ý Kỳ ôm đầu la hét như điên cuồng, Tư Lãng bối rối, anh chỉ biết ôm cô thật chặt, luôn miệng nhủ "không sao, không sao". Các bác sĩ nghe các người bệnh gần đó chạy đến báo thì mới biết. Họ chạy đến, một số thì giữ anh lại, một số thì giữ cô lại để bác sĩ tiêm thuốc an thần vào tĩnh mạch. Được một lúc thì thuốc ngấm dần, Ý Kỳ thiếp đi. Bác sĩ cho các y tá cột tay chân cô lại, anh thấy thế liền bất mãn xông đến túm chặt lấy cổ áo bác sĩ nâng lên.
"Cái tên này.. Làm gì vậy? Sao phải cột cô ấy?"
Bác sĩ điềm tĩnh đẩy nhẹ anh tay xuống.
"Anh bình tĩnh nghe tôi nói đã. Khi tỉnh dậy, cô ấy chắc chắn sẽ còn hậu phẫn nên sẽ sốc và quậy phá, sau đó sẽ rớt xuống giường thêm thương tích. Còn anh...tôi đã cảnh báo anh mấy ngày trước.... Thôi, anh không còn quyền chăm sóc cho bệnh nhân nữa, mời anh về cho, tôi sẽ liên lạc với người nhà khác của bệnh nhân."
Tư Lãng trầm mặc, có lẽ nên để cho Yên Yên chăm sóc cô vẫn hơn. Anh ra ngoài gọi điện thoại cho Yên Yên đến chăm sóc ngay cho Ý Kỳ.
Khi Yên Yên vào thì vài tiếng sau Ý Kỳ mới tỉnh dậy, sau khi dậy thì cô hoàn toàn bình thường, không hề có biểu hiện của sự sợ hãi khi Tư Lãng bên cạnh. Cô không còn nhớ một ai kể