Lục Tấn Uyên đưa Ôn Ninh về nhà rồi quay lại công ty để tiếp tục làm việc.
Ôn Ninh sau đó thì lại nghiêm túc mở điện thoại lên, tìm vài quán ăn ngon, giá cả phải chăng mà trước kia cô thường đến.
Cô của trước kia vô lo vô nghĩ, còn là một người ham ăn, thích nhất là tìm mấy món ngon ở những xó xỉnh mà không ai phát hiện được.
Nhìn những nội dung trên điện thoại, Ôn Ninh nở nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy lại cũng có chút chua xót.
Đáng tiếc, cô sớm đã bị hiện thực tàn khốc làm cho thay đổi hoàn toàn.
Nhưng mà rất nhanh Ôn Ninh cũng vẫn tìm được một quán ăn không tệ, nhìn thực đơn trên mạng, cô cẩn thận lên kế hoạch xem đến lúc đưa Lục Tấn Uyên đến đó thì ăn cái gì.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Lục Tấn Uyên tan làm liền trực tiếp đi đến chỗ ở của Ôn Ninh.
Ôn Ninh cũng đã đặt chỗ trước, gửi địa chỉ cho anh rồi hai người trực tiếp lái xe đến đó.
Dọc theo đường đi, tâm trạng của Lục Tấn Uyên cũng khá tốt.
Rất nhanh hai người đã đến nơi, đó là một quán ăn nhỏ.
Lục Tấn Uyên nhìn chỗ đấy rồi không khỏi nhíu mày, thường ngày anh rất ít khi tới những chỗ như vậy.
Ôn Ninh nhìn biểu cảm trên mặt anh, nở nụ cười, “Yên tâm đi, tuy rằng nơi này nhỏ nhưng vẫn rất sạch sẽ, chắc chắn ăn uống sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Lục Tấn Uyên gật đầu, đi theo Ôn Ninh vào trong.
Ôn Ninh nhìn quán ăn nhỏ quen thuộc này, hồi ức trước kia chậm rãi ùa về.