Lục Tấn Uyên im lặng một lúc, Mộ Yên Nhiên thấy anh không nói câu nào, trong lòng có chút nóng nảy, vì vậy giả vờ hắt hơi.
"Tấn Uyên, chỗ này lạnh hơn nhiều so với nước ngoài, em đợi anh, khụ khụ."
Rốt cuộc, Lục Tấn Uyên cũng không nhẫn tâm như vậy, hơn nữa quả thật đây là anh đã đồng ý tới đón Mộ Yên Nhiên, anh gọi điện thoại cho An Thần, “Cậu tới chỗ tôi một chuyến, đưa Ôn Ninh về nhà” Nói xong, Lục Cẩn Niên cầm bút, viết một bức thư nói rằng mình có việc gấp cần phải làm, bảo cô đợi An Thần đến đón sau đó mới rời đi.
Ôn Ninh thật vất vả mới có thể thoát ra khỏi chỗ bà chủ, trở về mới phát hiện Lục Tấn Uyên đã không còn ở đó nữa.
Cô nhìn xung quanh, liền tìm thấy một tờ giấy ghi chú, Lục Tấn Uyên có việc gấp phải rời đi, trong lòng cô mơ hồ có chút cảm giác mất mác không rõ.
Hiện tại là thời gian ăn cơm, trong quán cơm có rất nhiều người, Ôn Ninh bị bà chủ kéo tới chỗ quầy thanh toán đứng chờ An Thần tới đón.
"Làm sao vậy, bạn trai cháu, đi rồi?"
"Anh ấy, anh ấy