Ôn Ninh nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự lo lắng kia của Hạ An Bình, cuối cùng đành không còn cách nào khác mà lừa anh, muốn không nói ra chân tướng sự thật, vì thế liền gật đầu.
Đây có lẽ cũng không tính là lừa gạt, dù sao, với tư cách là ba mẹ của đứa bé này, gần đây Lục Tấn Uyên cũng hết sức chăm sóc cho cô.
Hạ An Bình nhận được câu trả lời này, đáy lòng có vài phần thất vọng, anh vốn tưởng rằng đứa bé trong bụng của Ôn Ninh là ngoài ý muốn, nhưng hiện tại xem ra không phải là như vậy.
Ôn Ninh, không biết từ lúc nào, đã yêu người đàn ông khác rồi?
Ngay từ lúc bắt đầu, thái độ của Hạ An Bình đối với Ôn Ninh chỉ là tình cảm bù đắp an ủi, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, anh đã bị cô thu hút một cách vô thức, từ lâu anh đã mơ hồ về chính bản thân mình, không còn phân biệt được rốt cuộc là mình đối xử tốt với cô ấy như vậy là xuất phát từ lòng thương hại hay là thật lòng thích cô.
"Vậy thì, khi nào anh mới có thể gặp mặt? Nếu như anh ta đối xử tệ với em, anh sẽ cho tên đó biết sự lợi hại của anh."
Hạ An Bình gượng cười, nhưng vẫn không thể che dấu được cảm xúc thật.
Ôn Ninh cũng cười theo, Hạ An Bình dường như không ngừng muốn một lần được thực sự đối đầu với Lục Tấn Uyên, có điều, câu nói này của anh nghe giống như nói với con gái lớn sắp đi gả chồng, khiến cô có cảm giác được che chở và an toàn.
"Yên tâm, em sẽ tự bảo vệ tốt bản thân."
Sau khi hai người nói thêm vài câu, phía bên công ty của Hạ An Bình cũng đến rồi, đợi giải quyết xong chuyện của cô, Ôn Ninh càng muốn hối thúc anh mau trở về làm việc của mình đi.
Hạ An Bình rời khỏi phòng bệnh, vừa mới đóng cửa, ý cười trên mặt liền mất đi.
Anh vốn không phải là kiểu người thích biểu hiện ra ngoài, tính cách bất cần đời, tươi sáng như ánh mặt trời, còn đối với Ôn Ninh, anh lại có một loại cảm xúc muốn chiếm hữu cô thành của riêng mình, nhưng lại không muốn dọa cô sợ.
Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ rối rắm này thì cô y tá bước vào với bữa ăn đã thêm đầy đủ chất dinh dưỡng, nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông cao lớn, đẹp trai ở cửa, cô còn tưởng là Lục Tấn Uyên đã trở về, vì thế vỗ nhẹ anh một cái, chào hỏi:
"Ngài Lục, bây giờ đã trở về rồi ạ?"
Hạ An Bình lập tức định thần lại, nhìn cô y tá vừa mới nói, khiến cho anh bỗng chốc tĩnh táo trở lại, liền xoay người:
"Cô vừa mới nói cái gì?"
Cô y tá biết mình đã nhận nhầm người, hơn nữa biểu cảm của người này cũng vô cùng đáng sợ, dọa cô không dám nói nên lời: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."
"Người cô vừa mới gọi là Lục Tấn Uyên?"
Hạ An Bình nghe thấy lại không có chút hứng thú, nhịn không nổi nữa liền nắm mạnh lấy cổ tay cô y tá, giọng điệu đầy lạnh lùng, nghiêm nghị hỏi.
Cơn đau ở cổ tay và áp lực kinh hoàng từ người đàn ông này đã khiến cô y tá bất giác gật đầu: "Ngài Lục đã nhờ tôi chăm sóc cho cô Ôn."
Lúc này Hạ An Bình mới như vừa tỉnh mộng, buông tay cô ra, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh có chút phức tạp, bước chân loạng choạng chạy xông ra ngoài.
Anh cần phải có chút thời gian và không gian để tiêu hóa sự thật này.
Cô y tá nhìn anh chạy đi xa, lúc này vẫn chưa hết hoảng hồn, vỗ vỗ ngực để lấy lại bình tĩnh, không phải là cô chỉ nhận sai người thôi sao, có đến mức phải hóa rồ hóa dại như vậy không? Vẻ ngoài cũng coi như rất đạo mạo nghiêm trang, nhưng không ngờ lại là một kẻ điên.
Hạ An Bình lảo đảo rời khởi bệnh viện, dọc đường đi vô tình đụng phải rất nhiều người mà không nhận ra, mãi cho đến khi anh ngồi vào xe của mình, mới nới lỏng cà vạt.
Đứa bé trong bụng Ôn Ninh, là con của Lục Tấn Uyên sao?
Tất cả những việc trước đây chưa từng nghĩ đến đều lập tức xâu chuỗi lại trong đầu anh, lúc trước không hiểu tại sao lại bị Lục Tấn Uyên chĩa mũi nhọn vào, hai người thường xuyên trùng hợp xuất hiện cùng một chỗ, bây giờ ngẫm lại, căn bản là không phải sự quan tâm của cấp trên dành cho cấp dưới, mà là khao khát muốn chiếm giữ cơ bản nhất của một người đàn ông đối với một người phụ