Ôn Ninh không khỏi nhíu mày, vết thương đó xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ của người đàn ông này lại thành ra một khuyết điểm rất chói mắt, khiến cho người khác nhìn vào thật không dễ chịu chút nào.
"Không sao đâu."
Lục Tấn Uyên không hề quan tâm đến nó, chỉ là sơ ý làm trầy xước một chút khi đánh nhau với Bạch Tân Vũ, chỉ là vết thương nhẹ.
Ôn Ninh phụng phịu: "Anh quên ngày hôm qua anh đã nói với em như thế nào rồi sao?"
Người đàn ông này, sao lại không quan tâm đến vết thương của bản thân chứ?
"Cho nên, em đang quan tâm anh?"
Lục Tấn Uyên nghe ra được ý tứ trong câu nói của cô, trong ánh mắt cũng vui vẻ lên một chút.
"Cứ... cứ xem như là vậy đi." Ôn Ninh bị ánh mắt nhìn chăm chăm của anh khiến cô có chút xấu hổ, đứng dậy: "Để e đi lấy thuốc bôi cho anh"
Lục Tấn Uyên cũng không phản đối nữa, Ôn Ninh đã khăng khăng như vậy rồi thì anh cũng không cần phải già huống hồ cô lại quan tâm đến anh nhiều như vậy, trong lòng người đàn ông này cũng cảm thấy rất vui lòng.
Ôn Ninh cầm lấy tuýp thuốc mỡ cô đã sử dụng, dùng tăm bông làm ẩm qua, nhẹ nhàng bôi lên vết sẹo của Lục Tấn Uyên:
"Anh, đã đắc tội với người nào vậy?"
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Tấn Uyên ra khỏi cửa đều có người đi theo, bình thường ở hệ thống an ninh của tập đoàn nhà họ Lục cũng cực kỳ nghiêm ngặt, sao lại có người dám đánh anh chứ?
Hơn nữa, lại còn đánh bị thương lên mặt anh ấy.
"Không sao."
Lục Tấn Uyên nhìn thấy nét lo lắng của Ôn Ninh liền nắm lấy tay cô, như muốn tiếp thêm sức mạnh và niềm tin cho cô.
Tuy rằng, Bạch Tân Vũ và anh đã ồn ào đến mức này, nhưng nhìn người con gái trước mắt, anh vẫn cảm thấy rất đáng giá.
Ôn Ninh trầm mặc không nói, nhìn sâu vào đôi mắt của Lục Tấn Uyên, cô hiểu rõ, người đàn ông này không muốn nói, không muốn khiến cô lo lắng.
Vậy thì, có lẽ cô nên tin anh.
"Em biết rồi."
Ôn Ninh gật đầu, không hỏi gì thêm nữa, Lục Tấn Uyên cũng gật đầu, lấy đồ cô đang cầm trong tay để sang một bên, kéo cả người Ôn Ninh ôm vào trong lòng, đang muốn hưởng thụ hương thơm ấm áp mềm mại, đột nhiên cô y tá đẩy cửa bước vào: "Cô Ôn..."
Ôn Ninh như điện giật vội vàng đấy Lục Tấn Uyên ra, hổ nhìn anh ngồi dậy, vẻ mặt có chút xấu
"Xin lỗi..."
Cô y tá cũng bị làm cho giật mình, hơn nữa còn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Tấn Uyên kia, xém chút là đã không nói nên lời.
"Tình trạng thể chất của cô đã hồi phục rất tốt, chỉ cần làm vài bài kiểm tra sức khỏe nữa là đã có thể xuất viện rồi."
Ôn Ninh nghe được câu nói này thì thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi."
Cô y tá lúc này mới vội vã đi ra ngoài, nếu còn không đi, cô sẽ bị ánh mắt của Lục Tấn Uyên tiêu diệt mất.
"Sức khỏe của em đã gần như ổn định rồi, hay là, hôm nay chúng ra đi tìm Dư Phi Minh nhé, vừa đúng lúc em muốn nghe xem anh ta nói những gì."
Ôn Ninh vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, đặc biệt, cô còn muốn dò la chút tung tích về mẹ.
"Được" Lục Tấn Uyên nhìn thấy vẻ vội vàng không yên trong lòng của cô, cũng không ngăn cản nữa, "Em đi thay đồ đi, chúng ta sẽ đi tìm anh ta."
Ôn Ninh gật đầu lia lịa, trong lòng cảm thấy có chút rung động.
Chỉ một lát sau, Ôn Ninh đã thay quần áo xong, Lục Tấn Uyên đang đợi cô dưới lầu.
Người đàn ông tự nhiên dựa vào chiếc xe thể thao màu xanh sapphire, mặc dù chỉ là một động tác bình thường thôi nhưng khi người làm hành động này lại là Lục Tấn Uyên thì trông giống như một siêu mẫu, chỉ cần giơ tay nhấc tay thôi cũng lộ rõ vẻ phong độ.
Không ít cô gái đi ngang qua đều phải đỏ mặt ngoái nhìn, tựa như đang thì thầm rỉ tai nhau thảo luận về chuyện gì đó.
Ôn Ninh liếc mắt nhìn thêm vài lần, quả thực như một bức tranh đặc biệt đẹp mắt, chỉ có điều ánh mắt của những người này khiến cô có chút khó chịu, cô đi nhanh đến, "Chúng ta đi thôi?"
Lục Tấn Uyên gật đầu, ga lăng mở cửa để