“Ngọc Thành…” Hoắc Chấn Đông nhìn anh, “Tôi không muốn…”
Nghe Hoa Ngọc Thành nói, anh ta không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.
Anh ta có thể cảm giác được, quyết định này của Hoa Ngọc Thành là bởi vì mình…
Nhất định là Hoa Ngọc Thành cảm giác được cái gì đó.
Hoa Ngọc Thành ung dung nói: “Tôi đi xem Thanh Thu thế nào.”
Hoa Ngọc Thành cảm thấy những gì nên nói, mình đã nói xong.
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy bóng lưng của Hoa Ngọc Thành, tay không tự chủ nắm thành quả đấm, dùng sức đập một cái lên cây cột.
Hoa Ngọc Thành nhẹ như mây gió, ung dung không vội, ngược lại lại làm cho anh ta mất phong độ.
Hình như, cho tới bây giờ, Hoa Ngọc Thành đều là bộ dáng này.
Mộ Thập Thất nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đi lại nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đập cây cột, tay đập cây cột đau một thì tâm đau một đến trăm nghìn lần!
Rõ ràng hai người kia chỉ nói mấy câu nói, nhưng lại làm cho Mộ Thập Thất không khỏi cảm thấy giống như chốn địa ngục.
Cô đi tới, hỏi ” Anh không sao chứ?”
Đôi mắt sáng như sao của Mộ Thập Thất len lén đánh giá xem tay Hoắc Chấn Đông có bị làm sao không.
Hoắc Chấn Đông nói: “Không có việc gì.”
“Anh bị thương rồi.” Tưởng mình không nhìn thấy sao?
Hoắc Chấn Đông nhìn về phía Mộ Thập Thất, không vui nhíu lông mày lại, Em đến đây từ lúc nào?”
” một lúc rồi.” Nên nghe đều nghe, không nên nghe cũng nghe.
Chỉ có điều không phải là cô cố ý nghe!
Mộ Thập Thất cảm giác Hoắc Chấn Đông lạnh lùng nhìn về phía mình, hỏi: “Anh có muốn băng bó lại không?”
Mặc dù cô vốn tìm anh ta để giải thích rõ, nhưng nhìn lấy Hoắc Chấn Đông như vậy, lại cảm thấy bây giờ không phải là lúc tìm anh ta tính sổ.
Hoắc Chấn Đông nhìn bàn tay đang nhỏ máu của mình, cái này tính là gì? Chẳng qua chỉ là một chút vết thương nhỏ.
Anh ta nói: “Không cần đâu.”
Thấy anh ta muốn đi ra, Mộ Thập Thất vội vàng đi theo, “Tôi đến tìm anh là có lời muốn nói với anh.”
“Không muốn nghe.”
Mộ Thập Thất nói với theo: “Dương Nhạc Linh xảy ra tai nạn xe rồi, anh biết chưa?”
Hoắc Chấn Đông dừng một chút, nhìn về phía Mộ Thập Thất, Mộ Thập Thất nói: “Tôi nghe nói hình như tình hình của cô ta rất nghiêm trọng.”
Hoắc