Hoa Ngọc Thành nhìn cô vợ lôi thôi của mình, quả thật là sắp bị cô làm sợ ngây người.
Cao Thanh Thu cảm giác được sự kỳ thị trong mắt anh, “Có phải anh lại ghét bỏ em rồi hay không?”
Hoa Ngọc Thành nhịn không được phải bật cười, “Được rồi đi thôi.”
Hai người thu dọn đồ đạc, từ trên lầu đi xuống, Hoa Ngọc Thành ôm lấy con, Lý Sơn cũng xách hành lý, xe chờ ở cửa.
Cao Thanh Thu hỏi: “Có cần chào tạm biệt chú Hoắc không Anh?.”
“Không cần.”
Sau này sẽ không trở lại chỗ này nữa, tâm trạng của Hoa Ngọc Thành thật sự rất nặng nề, ánh mắt cũng có chút phức tạp.
Lên xe, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, bởi vì cô hiểu anh, cho nên anh có một chút không ổn, cô đều có thể cảm giác được.
Cô muốn hỏi gì đó nhưng chưa nghĩ ra phải hỏi như thế nào.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ trong ngực không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nói với Cao Thanh Thu: ” Nó tỉnh rồi.”
Cao Thanh Thu nhìn sang, không biết con trai lúc nào đã mở mắt tròn xoe.
“Không phải bị chúng ta đánh thức chứ? Lúc này cũng đừng khóc đấy!”
Sáng sớm, nếu mà khóc ầm lên làm cả nhà họ Hoắc nghe thấy, Cao Thanh Thu cảm thấy muốn đánh cho nhóc một trận.
Hoa Ngọc Thành nói: “Có phải nó đói rồi không?”
” Chắc không phải đâu ” Cao Thanh Thu đưa tay, nói: “để em bế đi!”
Hoa Ngọc Thành đem con đưa cho cô dỗ một hồi.
Đến sân bay, lúc Hoa Ngọc Thành nhìn về phía Cao Thanh Thu, phát hiện cô ngủ rất say, cô vốn đang ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ ngủ, sau đó Anh vì để cho cô ngủ cho thoải mái một chút, liền đem Bóng Đèn Nhỏ ôm lấy.
Đến sân bay, Hoa Ngọc Thành đánh thức cô, từ trên xe bước xuống, Lý Sơn phụ trách vận chuyển hành lý, mọi người cùng nhau tiến vào sân bay.
–
Hôm nay sau khi Hoắc An An rời giường, theo thói quen đi tìm Cao Thanh Thu, kết quả phát hiện trong căn phòng trống không, lại chạy đi xuống lầu, đúng dịp thấy Hoắc Chấn Đông, ” Anh ơi.”
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy em gái, “Làm sao?”
“Thanh Thu không thấy