Vợ chồng già với nhau rồi, cô còn xấu hổ như vậy.
Cao Thanh Thu xụ mặt đem quần áo đưa cho anh, “Mau mặc vào.”
Vợ chồng già thì không thể xấu hổ nữa hả?
Đây là bản năng có được hay không?
Hoa Ngọc Thành không động đậy, “Giúp anh.”
“Anh tự đi mà mặc.” Cao Thanh Thu cự tuyệt đề nghị của anh.
Cô Biết anh đang cố ý.
Hoa Ngọc Thành thấy cô không đáp ứng, bắt đầu làm nũng, ” Anh bị sốt cả một ngày, hiện tại một chút khí lực cũng không có, em thật sự cam lòng sao?”
Chồng của cô luôn rất gian manh.
Cao Thanh Thu nhìn anh, nhịn không được bật cười, đưa tay, giúp anh mặc quần áo “Nhanh lên một chút còn đi ăn cơm, chị đưa Bóng đèn nhỏ về rồi kìa.”
Cô cảm thấy tật xấu này của chồng mình đều do mình nuông chiều mà thành!
Có thể, mỗi lần nhìn thấy như vậy, cô thật sự không đành lòng cự tuyệt.
Hoa Ngọc Thành dưới sự giúp đỡ của Cao Thanh Thu mặc quần áo tử tế, Cao Thanh Thu giúp anh đóng hết Cúc áo sơ mi, bên ngoài mặc cái áo khoác.
Bây giờ là đầu mùa xuân, nói lạnh cũng không lạnh, nói nóng cũng không nóng, là lúc dễ dàng bị bệnh nhất.
Hai người từ trên lầu đi xuống, liền thấy Hoắc Chấn Đông đem Bóng đèn nhỏ ôm vào trong ngực, đang dỗ nhóc, Bóng đèn nhỏ ở trong lòng Hoắc Chấn Đông cười rất vui vẻ.
” Chị.” Hoa Ngọc Thành mở miệng.
Hoa Châu Du nhìn về phía Hoa Ngọc Thành sắc mặt có chút tái nhợt hắn, “Làm sao lại làm mình bị bệnh thành ra như thế này? Cậu nhìn xem cậu có giống cậu thường ngày không?”
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống bên cạnh bàn ăn: “Chỉ là có chút cảm mạo, cũng không nghiêm trọng đâu.”
Cao Thanh Thu tiếp lời: “Đúng vậy, không nghiêm trọng, cũng chính chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thôi.”
Ở trước mặt chị chồng, Cao Thanh Thu nói chuyện cũng không kiêng kỵ, không nói giúp anh một chút nào.
“…” Hoa Ngọc Thành nhìn bà xã nhà mình, cười một tiếng, không có phản bác lời nói của cô.
Cao Thanh Thu nói với Hoắc Chấn Đông: “Đưa Bóng đèn nhỏ cho tôi đi.”
thằng nhóc nhìn thấy Cao Thanh Thu, khóe mắt chân mày tuơi rói, cười giống như đóa