Vào giờ phút này, Dương Nhạc Linh cũng ở Giang Châu.
Buổi tối, cô ta hẹn Thẩm Niệm Niệm ăn cơm.
Thẩm Niệm Niệm nhìn Dương Nhạc Linh, vì Hoắc Chấn Đông, cả tết vừa rồi Dương Nhạc Linh ở lại thủ đô.
Bất quá, nhìn bộ dáng của cô ta, dường như cũng không vui cho lắm.
Thẩm Niệm Niệm hỏi: “cậu và Hoắc Chấn Đông thế nào rồi?”
Dương Nhạc Linh nói: “Không có thế nào cả.”
Dương Nhạc Linh ở bên kia tìm việc làm mới, chính là muốn gần Hoắc Chấn Đông hơn, đáng tiếc, cũng không có ích lợi gì.
Khi mà người ta đã không thích bạn, bạn càng muốn lại gần họ, họ lại càng ghét bạn, càng muốn tìm cách tránh né bạn.
Thấy Dương Nhạc Linh không muốn nói, Thẩm Niệm Niệm cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đổi đề tài: “Cuối tuần vừa rồi nhà Cát tổng có tiệc rượu, mình và mẹ mình đi đến đó, thấy Hạ Hạ, con bé biết nói chuyện rồi, ngoan lắm, bao giờ có thời gian thì cậu đi thăm con bé đi. Quan hệ giữa cậu và Thịnh Hy có không tốt đi nữa thì đó cũng là con gái của cậu.”
Nhắc đến Hạ hạ, Dương Nhạc Linh dừng một chút, đã rất lâu rồi cô ta không gặp con gái của mình, trong ấn tượng của cô ta, con bé còn là một đứa bé đỏ hỏn, giờ phút này nghe Thẩm Niệm Niệm nói con bé biết nói chuyện rồi, Dương Nhạc Linh thật sự rất kinh ngạc.
Nhanh như vậy…
Cũng đúng, dù sao cô ta và Thịnh Hy ly hôn đã hơn mấy tháng rồi.
Ăn cơm xong, Dương Nhạc Linh kéo Thẩm Niệm Niệm đến Thịnh gia thăm con gái cùng mình.
Vừa vặn đúng lúc bà Thịnh mang Hạ hạ ra ngoài, lúc này mới trở về, tài xế của Thịnh gia dừng xe ở cánh cửa, cửa xe mới vừa mở ra, Tiểu Hạ đã chạy xuống xe.
Bà Thịnh nhắc nhở: “Hạ hạ, cẩn thận một chút, cẩn thận không ngã bây giờ.”
Vừa mới dứt lời, Tiểu Hạ liền ùm té xuống!
Những người bên cạnh nhìn thấy đều cảm thấy xót xa.
Dương Nhạc Linh đi nhanh phía trước, kéo bảo bối từ dưới đất lên, ” Con có sao không?”
Mẹ Thịnh Hy đi tới, nhìn thấy Dương Nhạc Linh, cả khuôn mặt đều xụ xuống.
Yêu nữ này,