Đường Tiểu Yên xấu hổ vì thấy "trai" đã quên ngay em chồng.
Cô đứng dậy giới thiệu cô em chồng này nhưng rồi cũng không biết giới thiệu với thân phận là gì, cũng không thể nói cô ấy là em chồng cô phải không? Vậy thì chẳng khác nào tuyên bố với toàn đàn ông trên đời cô là người có chồng.
Sau này ly hôn cô làm sao đi bước nữa.
Cô đứng lên nhưng vẫn mỉm cười không nói chuyện.
Ngụy Lăng Thy híp mắt nhìn người đàn ông đang đứng nhìn chằm chằm chị dâu cô kia.
Có cô đang ngồi ở đây mà hai người lại dám liếc mắt đưa tình với nhau trắng trợn như vậy.
Nhưng rồi suy nghĩ lại, cô thông cảm được với chị dâu mình nên không trách chị ấy có suy nghĩ khác với người đàn ông khác.
Có người phụ nữ nào lại muốn đi tìm người đàn ông khác khi chồng mình mọi thứ đều hoàn hảo yêu thương cưng chiều.
Họ chỉ đi tìm khi chồng không hoàn hảo hoặc đối xử tệ bạc với họ, họ đã cố gắng chịu đựng trong một thời gian.
Đến khi quá mệt mỏi không thể chịu đựng được nữa thì dĩ nhiên họ sẽ đi tìm người đàn ông biết yêu thương trân trọng họ hơn.
Anh trai cô hiện tại là một người đàn ông có thể nói là mẫu người lý tưởng của biết bao nhiêu phụ nữ nhưng đó là khi không xét đến tính cách.
Anh thừa tiền dư nhan sắc nhưng khi mở miệng nói chuyện thì tất cả những thứ anh có đều dường như là sương mù đối với người đối diện.
Nhiều lúc cô đã từng hỏi mẹ cô, liệu lúc mang thai anh trai bà có ăn nhầm thứ gì không mà bây giờ lại ảnh hưởng trầm trọng như vậy.
Nhưng lúc như vậy mẹ cô thở dài.
Bà nói lúc đó bà chỉ hơi ăn nhiều một chút con nhum thôi, chẳng lẽ anh lại ảnh hưởng như thế, độc miệng độc mồm như những chiếc gai của con nhum.
Khóe miệng co giật khi nghe bà nói như thế.
"Lăng Thy..
em có đang nghe chị nói gì không thế?" Đường Tiểu Yên đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Ngụy Lăng Thy.
Đường Tiểu Yên thầm nghĩ chẳng lẽ cô em chồng này đã trúng tiếng sét ái tình với Trần tổng sao.
Cô ấy nhìn Trần tổng không chớp mắt luôn đấy.
Cũng dễ hiểu thôi, mấy ai có thể chống lại một người đàn ông vừa đẹp trai vừa nho nhã lễ độ như thế chứ.
Cô đây còn phải thầm thương trộm nhớ anh ta đây.
Nhưng cô không phải bởi vì anh ta đẹp trai không thôi mà còn bởi vì nhà hàng của anh ta nữa.
Có một người chồng là ông chủ của chuỗi nhà hàng năm sao thì còn gì bằng, cả đời không lo chết đói rồi không phải sao.
Trần Vũ cũng mỉm cười chìm trong suy nghĩ riêng của anh.
Đường Tiểu Yên cô gái đã cứu anh và làm cho anh không thôi nghĩ về cô.
Không ngờ khi nói chuyện nhiều hơn với cô, anh lại càng cảm thấy thích cô hơn.
Trước giờ anh không tin vào tình yêu sét đánh hay yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên gì đó mà các bạn trẻ thường hay nói.
Nhưng từ khi gặp cô gái này anh đã biết được thật sự có chuyện như vậy.
Duyên phận là cái người ta không thể cầu.
Định mệnh là cái người ta không thể quyết định.
Phải chăng cô không những đã có duyên với anh mà còn là định mệnh của anh chăng.
Nếu không trong lúc anh nguy hiểm cô cũng không xuất hiện đúng lúc như vậy.
"Có.
Em đang nghe đây.
Chào anh, rất vui được quen biết anh." Ngụy Lăng Thy mỉm cười lịch sự.
Trần Vũ cũng mỉm cười chào cô gái đang cười không hề thân thiện với anh như vẻ bề ngoài.
Anh cũng chẳng hiểu tại sao từ khi anh bước vào, cô gái này đã có ánh mắt như nhìn kẻ địch đối với anh.
Đường Tiểu Yên giới thiệu cô ấy là em gái của bạn cô từ nước ngoài mới về.
Nếu chỉ đơn giản là như thế thì tại sao lại nhìn anh với vẻ khó chịu khi anh nói chuyện với Đường Tiểu Yên đây.
Anh cũng mới gặp cô lần đầu tiên thôi mà cũng chẳng thể nói là đã gây hiềm khích hay hiểu lầm với cô trước được.
Đường Tiểu Yên không biết được cũng không hiểu thì ra hai người bên cạnh cô lại đang có những suy nghĩ đi ngược lại với suy nghĩ của cô như vậy.
"Anh ăn trưa chưa? Nếu chưa ăn cùng chị em tôi luôn cho vui." Đường Tiểu Yên lên tiếng mời Trần Vũ.
Ngụy Lăng Thy nhíu mày nhưng rồi lại nhanh chóng mỉm cười như chưa từng có gì xảy ra.
Trần Vũ đương nhiên không từ chối Đường Tiểu Yên rồi dù sao anh cũng đang muốn tiếp cận cô nhiều hơn đây.
Nếu cô chưa có bạn trai anh sẽ theo đuổi cô, chính phục cô làm bạn gái anh.
Vậy là ba người vui vẻ ngồi ăn uống với nhau.
À không phải