Đường Tiểu Yên giật mình quay đầu nhìn ra cửa, nụ cười cứng đờ.
Kiểu như cô đi ngoại tình bị chồng bắt tại trận không bằng.
Nhưng mà tại sao anh ta lại ở đây nhỉ, cũng không trùng hợp đến mức anh ta cũng đến đây ăn phải không? Anh ta nói cô trêu hoa ghẹo nguyệt là ý gì? Cô có làm gì ai đâu chứ, chợt nhớ ra điều gì, cô nhìn người đàn ông bên cạnh rồi mắt sáng lên.
Nếu cô không lầm thì anh ta đang ám chỉ cô đang mờ ám với Trần tổng sao.
"Anh trai, anh cũng đến đây ăn trưa à, trùng hợp thật, ngồi chung luôn nhé." Ngụy Lăng Thy ngạc nhiên sau đó mở lời mời.
Ngụy Lăng Thiên khẽ liếc mắt với Ngụy Lăng Thy một cái rồi bước đến ngồi đối diện với Đường Tiểu Yên.
Cười nhếch mép với cô.
Trần Vũ hơi bất ngờ với sự có mặt của Ngụy Lăng Thiên một chút nhưng nhanh chóng mỉm cười chào hỏi với Ngụy Lăng Thiên.
Ngụy Lăng Thiên không ngờ người Ngụy Lăng Thy nói lại là Trần Vũ.
Anh cười lạnh trong lòng.
Cậu ta mà cũng xứng đáng so sánh với anh sao.
Thật nực cười.
Đường Tiểu Yên chớp mắt khó hiểu, sao không khí bỗng dưng hơi khác lạ nhỉ.
Đúng là nơi nào anh ta xuất hiện không khí đều bị cái miệng của anh ta ô nhiễm theo mà.
Cô trừng mắt với anh một cái mà chẳng thèm nói gì.
Sau đó lại quay sang nói chuyện với Trần Vũ.
Dù sao phiếu ăn miễn phí vẫn quan trọng hơn chồng hợp đồng.
Ngụy Lăng Thy ngược lại bất ngờ với phản ứng của Đường Tiểu Yên.
Thế này là sao? Sao chị ấy lại không đi theo kịch bản, đáng lẽ anh trai đến chị ấy phải chột dạ sao đó giải thích rõ ràng quan hệ giữa chị và cái người đàn ông kia chứ.
Sao chị ấy không những không giải thích mà còn trừng mắt với anh trai sau đó lại thản nhiên nói chuyện tiếp với người đàn ông kia vậy.
Ngụy Lăng Thy nhìn sang biểu cảm của anh trai cô, sau đó khoé miệng lại khẽ giật.
Cô âm thầm thở dài.Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội chắc là thế này nhỉ.
Anh trai cô thế mà lại chỉ nói xong một câu như thế rồi lại chẳng có phản ứng gì nữa.
Thản nhiên ngồi trước mặt nhìn vợ anh vui vẻ nói chuyện với người đàn ông khác còn anh lại vô tư ngồi ăn.
Cô cảm giác tam quan của cô như sụp đổ rồi.
"Món mì này của nhà hàng anh rất ngon đấy.
Tôi có thể đến đây học hỏi vị đầu bếp kia một chút được không?"
Ngụy Lăng Thy cùng Ngụy Lăng Thiên đều không hẹn mà cùng ngước nhìn Đường Tiểu Yên.
Ngụy Lăng Thy đang nghĩ không ngờ chị dâu lại có thể sử dụng một lý do đáng sợ như vậy để có cơ hội gặp gỡ người đàn ông kia.
Cô và cả anh trai độc miệng của cô đều biết chị dâu nấu mì rất ngon.
Tuy món mì của nhà hàng này cũng đặc biệt ngon.
Nhưng chị ấy đã nấu giỏi như vậy rồi còn đến đây học gì nữa chứ.
Đây không phải chị ấy đang cố tình khiêu khích xem anh trai cô có hành động gì sao.
Ngụy Lăng Thiên không nghĩ như em gái anh.
Anh lại cho rằng là cô đang cố ý câu dẫn Trần Vũ đang tìm cớ tiếp cận anh ta.
Không ngờ cô lại không biết liêm sỉ như vậy.
Chuyện gì cũng có thể làm được.
Nhưng làm anh em nhà họ Ngụy bất ngờ nữa là thế mà Trần Vũ lại đồng ý.
Đồng ý trong vui vẻ.
Đều này làm cho Ngụy Lăng Thy càng thấy nguy cơ mất chị dâu của cối càng cao.
Thử nghĩ có ông chủ nhà hàng nào lại cho thực khách học được bí quyết nấu ăn của nhà hàng mình chứ.
Vậy khác nào muốn nhà hàng nhanh chóng đóng cửa à.
Chắc chắn là người đàn ông này cũng có ý gì đó với chị ấy nên mới có thể dễ dàng đồng ý như vậy.
Cô gấp đến độ sắp đứng ngồi không yên rồi.
Thế mà anh trai cô lại chưa có động thái gì.
Anh ta có phải đàn ông không thế? Vợ sắp bị người ta câu dẫn đi rồi mà anh có thể bình tĩnh như vậy.
Đường Tiểu Yên nghe được Trần Vũ đồng ý thì cô vui vẻ cười híp cả mắt.
Cô nghĩ anh sẽ không đồng ý vì bí mật nấu ăn của nhà hàng chứ.
Vậy mà anh lại đồng ý, anh thật tốt mà.
"Thật sự tôi có thể đến học hỏi món mì này sao? Cảm ơn..
cảm ơn anh Trần tổng."
"Vậy chúng ta có thể làm bạn không?" Trần Vũ mỉm cười hỏi cô.
Ngụy Lăng Thy trừng lớn mắt, xong rồi, thật sự xong rồi.
Người dưng thành bạn sau đó người yêu sẽ chẳng còn xa.
Ôi là trời! Vậy mà anh trai cô có thể ngồi yên hững hờ cơ đấy.
Trên đầu anh cô thấy cả một thảo nguyên rộng lớn sắp mọc lên rồi anh có thể