"Ngụy Lăng Thiên chắc chắn không phải anh ruột của em, em không có người anh trai vô tâm vô phế vô tình vô nghĩa như vậy." Ngụy Lăng Thy tức giận.
"Ừ, Ngụy Lăng Thiên là tên khốn.
Cậu ta được ba mẹ em nhặt bên đường về đấy." Quách Nhạn ngồi bên cạnh gật gù.
Ngụy Lăng Thy liếc xéo anh, anh cũng biết gió chiều nào theo chiều đó quá nhỉ.
Nói bạn thân mình như vậy mà chẳng chút nào chột dạ ạ.
Để anh trai cô biết anh dám nói anh ấy là được nhặt về coi anh có chết chắc không.
Tuy nhiên ít nhất anh cũng không đứng về phía Ngụy Lăng Thiên lúc này.
Nhìn ánh mắt của cô, Quách Nhạn chớp chớp mắt đồng tình, cố làm ra vẻ anh cũng đang đứng về phía cô.
Rằng Ngụy Lăng Thiên là một kẻ chẳng ra gì.
Con gái người ta đã hy sinh tính mạng vì anh ta như vậy mà anh ta lại chẳng chút động lòng.
Vào thăm hỏi cũng chẳng có gì gọi là thật lòng thật tâm.
Thân là bạn thân anh em sống chết có nhau à sống có nhau thôi, chết thì miễn đi.
Cậu ta vô tình với con gái như thế kiểu gì cũng có ngày bị gái ngược chết sớm thôi.
Anh là người thâm tình, chung thủy nên chắc chắn sống thọ nên chẳng muốn bị cậu ta liên lụy đâu.
Hơn nữa, Lăng Thy nhà anh, anh còn chưa thu phục được đây này.
"Chẳng phải hai người anh em hoạn nạn có nhau sao? Anh ấy là tên khốn, anh cũng chẳng tốt lành gì." Ngụy Lăng Thy bực bội.
"Anh xin thề đời này, kiếp này trên sổ hộ khẩu nhà anh chỉ có thể là tên em." Quách Nhạn đưa tay lên trời thề thốt.
Nếu biết trước có ngày này, anh chẳng thèm đi lấy lòng Ngụy Lăng Thiên trước làm gì.
Thà đi lấy lòng vợ trước còn hơn.
Anh vợ đồng ý nhưng vợ thì ghét cay ghét đắng, không đồng ý ký tên vào giấy chứng nhận thì cũng thôi rồi.
Thất sách thật là thất sách, cũng may anh kịp quay đầu về hướng vợ sớm.
Tránh xa Ngụy Lăng Thiên ra, bởi vì vợ và anh vợ dĩ nhiên vợ là nhất.
Anh em chí cốt cũng ra vỉa hè, vợ là nhà cần phải xây cho vững.
"Anh thề uống nước no chết hay đi bộ bị mỏi chân chết?" Ngụy Lăng Thy mỉa mai khinh thường.
Nếu miệng của anh trai cô là độc miệng, khiến người ta tức chết, thì miệng của Quách Nhạn bạn thân anh ấy là làm người ta ngọt đến chết.
Một người đàn ông lúc nào cũng mỉm cười thân thiện, miệng nói lời ngon ngọt lấy được lòng tất cả phụ nữ như anh ta.
Anh ta nói gì cô tin anh ta mới thật sự là cô bị điên.
Quách Nhạn khóe miệng khẽ giật, sao Lăng Thy nhà anh lại học được tính cách xấu của anh trai cô ấy rồi.
Sao lại biết mỉa mai anh thế này.
Thật là nếu anh lấy được cô làm vợ, nhất định anh sẽ hạn chế cho vợ anh quay về tiếp xúc với ông anh vợ miệng lưỡi đầy độc kia.
Anh đang định trả lời lấy lòng lại cô thì có điện thoại gọi đến.
Nhìn tên trên màn hình anh nhíu mày, thầm kêu khổ trong lòng.
Người anh theo đuổi thì lại chẳng bao giờ gọi điện cho anh trước.
Còn người anh chẳng ngó ngàng lại gọi anh suốt thế này.
Ngụy Lăng Thy thấy anh nhìn điện thoại nhíu mày không nghe máy thì cô khó hiểu.
Sau đó cô nhẹ nhàng rướn người về phía trước lén nhìn vào điện thoại anh, thấy cái tên trên màn hình cô nhướng mày, rồi cười khinh bỉ.
Lưu số điện thoại luôn đấy, vào giờ này còn gọi đến cũng thân thiết gê nhỉ.
"Mỹ nữ gọi đến? Con rể cục trưởng không định nghe máy à?" Ngụy Lăng Thy lại nói móc anh.
Quách Nhạn cười chua chát, đời này sai lầm lớn nhất của anh chính là đi giải vây cho Ngụy Lăng Thiên lần đó.
Bây giờ thì hay rồi, chẳng có cách nào để anh có thể chuồn êm được.
Con gái cục trưởng đấy, anh mà dám giở trò có khi chẳng cần lý do gì đã không hiểu tại sao mình phải vào tù ăn cơm đâu.
Anh đã cố gắng hết sức có thể tạo khoảng cách với cô gái này, nhưng chẳng hiểu sao cô ấy