Ngụy Lăng Thy siết chặt điện thoại, thì ra anh cô còn gặp lại chị sớm hơn cả cô.
Vậy mà anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy sao? Anh liệu có hối hận khi nhìn thấy gia đình nhỏ của chị chưa? Tuy nhiên chuyện này không phải điều cô muốn nói lúc này, việc cô quan tâm là chuyện khác.
"Anh! Anh có nghĩ hai đứa nhỏ song sinh kia là con anh không?" Ngụy Lăng Thy nhỏ giọng.
Đúng vậy từ lúc gặp hai đứa nhỏ đó lòng cô không thể tĩnh lặng được nữa, có gì đó thôi thúc cô, cần cô phải gọi cho Ngụy Lăng Thiên và nói với anh điều cô nghi ngờ.
Cô có biết rất có thể đó chỉ là ảo giác của cô, nhưng chẳng hiểu sao gặp hai đứa nhỏ đó cô lại cảm thấy hai đứa nhỏ này chắc chắn chảy chung dòng máu họ Ngụy với cô.
Thử hỏi xem, nếu không có gen di truyền thì làm sao cô bé kia cũng giống cô đến như vậy, ngay cả nốt ruồi cũng giống.
Quá khó tin nếu hai đứa nhỏ này không phải thân thích của cô.
Ngụy Lăng Thiên kinh ngạc bật người ngồi lên, thì ra không chỉ có một mình anh nghĩ như vậy.
Ngay cả em gái anh vừa gặp hai đứa trẻ cũng nảy sinh nghi ngờ, vậy thì có thể nào đó là sự thật không? Nếu vậy anh càng có động lực mình cần phải thử làm rõ mọi nghi ngờ một lần.
"Anh quả thật từng có suy nghĩ như thế.
Lăng Thy em cũng có cảm giác đó phải không?" Ngụy Lăng Thiên nghiêm túc.
Đây cũng là lần đầu tiên hai anh em họ Ngụy có thể bình tĩnh nghiêm túc nói chuyện với nhau như thế này.
Có chung một suy nghĩ lại càng là điều trước nay chưa từng xảy ra.
Điều này càng làm cho Ngụy Lăng Thiên thêm tin chắc rằng hai đứa nhỏ kia đến bảy tám phần là con của anh.
Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì anh phải đối diện với chuyện này như thế nào? Giành lại quyền nuôi con sao? Vậy thì anh còn đáng mặt đàn ông nữa không? Trần Vũ và Đường Tiểu Yên sẽ dễ dàng để anh nhận lại chúng sao? Còn nữa chúng liệu có chấp nhận anh là ba, khi bản thân chúng đã có một người ba yêu thương chúng.
"Mà thôi anh đừng nghĩ nữa, có khi lại là ảo giác cũng không chừng.
Chẳng có tên đàn ông nào cao thượng đến mức chấp nhận đổ hai nồi ốc to cho thằng đàn ông khác." Ngụy Lăng Thy tạt cho Ngụy Lăng Thiên một gáo nước lạnh quen thuộc.
Ngụy Lăng Thiên đầu dây bên kia cứng đờ, anh điên rồi mới nghĩ hai anh em anh có thể nói chuyện nghiêm túc bình thường với nhau.
Nhưng mà chẳng lẽ cô bị Quách Nhạn lây nhiễm rồi phải không? Sao hai người lại có chung một suy nghĩ dập tắt hy vọng của anh như thế.
"Câu này đã có người nói với anh." Ngụy Lăng Thiên nghiến răng nghiến lợi.
"Ơ! Ai lại có thể nhìn xa trông rộng thấu rõ tình hình nhanh hơn em nữa thế?" Ngụy Lăng Thy ngạc nhiên.
"Quách..
Nhạn." Ngụy Lăng Thiên nhấn mạnh từng chữ.
Ngụy Lăng Thy sững sờ, cái tên đần kia cũng nghĩ được như thế sao? Quả nhiên là rất bất ngờ đấy.
Nhưng có phải là người trong cuộc u mê người bên ngoài sáng tỏ không nhỉ.
Có lẽ ai cũng điều suy nghĩ như vậy thôi, chứ không phải chỉ cô và Quách Nhạn nghĩ như vậy.
Nhắc đến tên anh ta, cô lại thấy phiền.
Đuổi kiểu gì cũng không bỏ cuộc, đúng là tên đần.
"Nhiếp ảnh Ngụy, cô nói chuyện xong rồi chứ."
Ngụy Lăng Thy giật mình khi cô người gọi cô, cô ngượng ngùng gật đầu với người đó.
Cô đang làm việc thì nhớ ra cần gọi điện thoại báo tin cho Ngụy Lăng Thiên một chút, để anh ta biết chị đã quay trở lại rồi.
Nào ngờ anh cô còn biết sớm hơn cô.
"Không nói nữa, em đi làm việc tiếp đây.
Anh cũng đi tìm cà phê uống cho tỉnh mộng bớt đi nhé.
Tạm biệt." Ngụy Lăng Thy nói xong liền nhanh tay cúp máy, cô không điên mà chờ anh cô mắng ngược lại cô.
Ngụy Lăng Thiên nhìn cuộc gọi đã bị ngắt mà tức không nói nên lời.
Sáng nay rõ ràng hai người này hẹn nhau chọc tức anh mà phải không? Nhìn đ ĩa mì ý nguội lạnh trước mặt, anh cũng chẳng còn bụng dạ nào để nuốt tiếp.
Mặc dù bị Quách Nhạn và Ngụy Lăng Thy cùng nhau khuyên mau tỉnh mộng khỏi suy nghĩ không có khả năng thành sự thật kia.
Nhưng anh cũng muốn có kết quả thật sự để dập tắt ảo tưởng của mình.
Anh cầm điện thoại