Trần Vũ lái xe đến trường học đón hai con cùng Đường Tiểu Yên.
Hôm nay hai đứa nhỏ nhà anh chính thức bước vào mẫu giáo.
Anh và Đường Tiểu Yên đã suy nghĩ đắn đo rất nhiều mới chọn được ngôi trường như ý cho con.
Anh từng rất thích cảm giác được đưa đón con đi học, cảm giác lúc được nắm tay con và nói chúng ta về nhà thôi chắc chắn lúc ấy sẽ rất hạnh phúc.
Tuy nhiên giờ đây có lẽ cảm giác hạnh phúc ấy sẽ chẳng còn lại mấy ngày.
Ông trời thật đúng thích trêu đùa, nếu đã cho anh được sống cuộc sống hạnh phúc thì tại sao lại không cho hạnh phúc ấy được trọn vẹn đến cuối đời.
Tại sao đến lúc này lại đòi anh trả lại?
"Ba ơi! Con ở đây ạ." Tiểu Thu vừa thấy xe Trần Vũ đã đưa tay lên hét to.
Trần Vũ giật mình, nhìn về phía trước thấy hai nhỏ một lớn đang đứng trước cổng trường mỉm cười nhìn anh.
Nhất là cô gái nhỏ còn đưa tay lên vẫy về phía anh.
Anh mỉm cười chua chát.
Anh ước gì giây phút này có thể kéo dài mãi mãi.
Anh khẽ hít một hơi, dừng xe lại, mở cửa xe bước xuống đi đến trước mặt ba mẹ con.
"Xin lỗi ba đến muộn, các con chờ ba có lâu không?" Anh vừa nói vừa khom người bế Tiểu Thu lên.
Tiểu Thu vòng tay ôm cổ Trần Vũ, mỉm cười vui vẻ:
"Không lâu ạ.
Ba ơi đi ăn gà rán nhé?" Tiểu Thu ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Trần Vũ.
"Thức ăn nhanh không tốt cho sức khỏe.
Ba ơi! Chúng ta đi ăn mỳ ý đi ạ." Tiểu Vương cũng phát biểu ý kiến.
Trần Vũ bật cười.
Anh thầm nghĩ nếu ông trời đã muốn đòi lại hạnh phúc đã từng cho anh, vậy thì có phải anh nên trân trọng những giây phút cuối cùng này không? Anh gật đầu đồng ý với cả hai đứa trẻ, sau đó đưa tay nắm lấy tay Đường Tiểu Yên đang cầm tay Tiểu Vương đứng mỉm cười bên cạnh.
"Anh lúc nào cũng chiều con, chiều trúng đến hư luôn thì sao?" Đường Tiểu Yên khẽ trách.
"Con không hư đâu ạ." Tiểu Thu nhanh miệng.
"Con lại càng không thể." Tiểu Vương đắc ý.
"Hai con rất ngoan em đừng lo, sau này anh tin rằng hai đứa đều sẽ thành đạt." Trần Vũ ánh mắt nhìn xa xăm.
Dù anh có ra đi mãi mãi, anh cũng sẽ phù hộ cho ba mẹ con được an yên hạnh phúc.
Anh tin chắc rằng, cả hai đứa trẻ khi trở về bên cạnh anh ta, nhất định sẽ được anh ta dành cho chúng những điều tốt đẹp nhất.
Chắc chắn tương lai của chúng sẽ rộng mở và thành công.
"Nếu không có ba xem ai chiều hai con." Đường Tiểu Yên khẽ lườm hai đứa nhỏ.
Trần Vũ đột nhiên cảm thấy tâm trạng hụt hẫng, có lẽ cô không biết, nếu không có anh người đàn ông kia sẽ chiều con thay anh.
Sẽ chăm sóc chúng còn tốt hơn anh.
Dẫu sao mọi thứ của anh ta đều hơn hẳn anh.
Nhất là anh ta có một cơ thể khỏe mạnh có thể cùng cô đi đến già.
Anh đã từng thử nghĩ giá như anh không gặp cô thì bây giờ anh sẽ như thế nào? Có phải anh sẽ thanh thản hơn, có phải anh sẽ chẳng còn điều gì tiếc nuối.
Nhưng trên đời này đâu có cách nào quay ngược được thời gian.
Anh không biết khi thật sự quay về điểm bắt đầu, anh có hối hận khi giao cô cho người đàn ông kia không.
Nhưng sự thật những năm qua anh rất hạnh phúc, anh cảm giác được mình vui vẻ thế nào và gia đình anh cũng vậy.
Nhớ đến gia đình, anh lại cảm thấy đau đầu.
Chuyện anh lo lắng lúc này là không biết dùng cách nào để cho người nhà anh biết được sự thật rằng hai đứa nhỏ không phải con của anh, cũng như làm sao để họ không trách mắng Đường Tiểu Yên.
Anh rất sợ khi anh chết rồi, người nhà anh sẽ trách Đường Tiểu Yên nghĩ rằng chính cô đã hại chết anh, làm anh không thể cho họ một đứa cháu nối dõi.
Anh thật sự sợ chuyện đó sẽ xảy ra, nhất định lúc ấy Đường Tiểu Yên sẽ tự trách bản thân mình.
Cũng như sẽ hối hận vì đã kết hôn với