Bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh của An Nhiên, trước đó Thiên Phúc đã cử người canh gác.
Nhưng giờ phút này, nhóm người kia đều bị Thiên Bảo cho đo ván.
Đứng bên ngoài, anh nhìn An Nhiên qua tấm kính nhỏ ở trên cánh cửa.
Người phụ nữ gầy gò xanh xao đang chậm chạp thở nhờ vào máy oxi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn không có một chút sức sống.
Ánh mắt anh lóe lên một tia phức tạp khó nắm bắt.
Nhẹ nhàng mở cánh cửa, anh bước tới bên cạnh giường bệnh.
Tâm trí tập trung tột độ cảm nhận một nhịp thở lạ như có như không.
Nhếch mép cười lạnh, anh đưa ngón tay vuố.t ve gò má gầy gò của An Nhiên:
-An Nhiên, đừng tưởng rằng có Thiên Phúc chống lưng thì tôi không dám làm gì cô.
Cô có gan hại chết con của An Kỳ thì cũng phải có gan gánh chịu hậu quả.
Đừng bao giờ thách thức tôi.
Dám hại chết con tôi, tôi sẽ cho cô trả giá bằng mạng của mình.
Lời lẽ cay độc lạnh lẽo phát ra, kèm theo đó một tay anh bắt lấy cổ tay cô, tay còn lại tàn nhẫn tháo bình thở oxy của cô bỏ qua một bên.
Sau đó vẫn không có gì gấp gấp, anh đứng thẳng lưng, ánh mắt chăm chăm nhìn gương mặt tái nhợt của An Nhiên một cách điềm tĩnh.
Không phủ nhận dù đang nằm yếu ớt trên giường bệnh nhưng cô rất đẹp, đẹp đến lay động lòng người.
Anh cứ đứng yên như vậy, ánh mắt sâu hun hút nhìn cô với vẻ mặt không gợn sóng.
Gương mặt điển trai tinh tế không thể hiện điều gì có thể cho người khác cảm nhận được suy nghĩ của anh.
Là đang hận cô đến tận xương tủy hay là đau đớn dày vò tận tâm can, cũng chẳng ai nắm bắt được.
Một lúc lâu sau Thiên Bảo mới có động tĩnh, xoay người rời đi.
Ngay khi bóng dáng anh khuất sau vách tường, bên cạnh giường bệnh của An Nhiên đột nhiên xuất hiện một người đàn ông bước ra từ góc khuất.
Khẩu trang đeo trên mặt che khuất mất dung mạo thoát tục của hắn.
Đưa tay cẩn thận chỉnh lại đàng hoàng bình khí oxy, hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, ánh mắtnhu tình như nước nhìn người con gái trên giường, sự dịu dàng dành riêng cho cô.
Cầm cánh tay cô lên, nhìn vết bầm trên tay cô chắc là do Thiên Bảo lưu lại lúc tức giận siết chặt lúc nãy, dùng bàn tay mình để ủ ấm cho bàn tay lạnh ngắt của cô, hắn nở một nụ cười chua xót:
-An Nhiên, em nói xem.
Có phải nếu hôm nay anh không đến, em sẽ vì không thở được mà chết đi như vậy không hả?
Một bàn tay hắn vuốt ve má cô:
-Em hãy nhìn xem người đàn ông mà em đã điên cuồng yêu thương, điên cuồng theo đuôi hắn từ trước đến giờ đối xử với em như thế nào? Hắn rất lạnh lùng, rất quyết đoán, sẵn sàng nhẫn tâm nhìn em chết.
Em nói xem, em yêu hắn như vậy có đáng không?
Hắn không kìm được cảm xúc, bàn tay gắt gao nắm chặt tay An Nhiên áp lên má mình.
Giọng nói của hắn mang theo chút bi thương xoáy chặt vào lòng người.
-Em rất ngu ngốc.
Có biết không hả? Trái tim của một người con gái trân quý đến nhường nào, vậy mà lại đem trao cho một kẻ không yêu mình, không trân trọng mình.
Đáng sao?
Khóe miệng hắn nhếch lên, nhưng nụ cười của hắn thật chua xót thê lương.
Vẫn ánh mắt dịu