Tạ Diễn không nhớ mình rời quán rượu như thế nào, quanh quẩn trong tâm trí đều là mấy câu hỏi của Cù Tranh Viễn.
Cậu luôn cho rằng mình đã phán định hình phạt tù có thời hạn cho Cù Tranh Viễn, đối phương có thể tránh khỏi việc chịu đựng hình phạt tử hình đau khổ, bước ra ngoài bình thản sống qua ngày, kết quả là Cù Tranh Viễn tự định cho mình hình phạt tù chung thân.
Thật sự đòi mạng mà.
Cậu gọi ngẫu nhiên một chiếc xe trở về đơn vị, lấy xe mình rồi về nhà thì đã gần hai giờ sáng.
Còn chưa mở đèn cậu đã nghe thấy một tiếng mèo kêu, trong góc nhà có một đôi mắt tròn xoe nhìn cậu chằm chằm không chớp.
“Hôm nay anh hơi bận, anh về trễ rồi.”
Chuyện đầu tiên khi Tạ Diễn thay giày xong là dọn phân và cho mèo ăn.
Đứa nhỏ vội vàng chui ra từ trong ổ mèo, rũ rũ bộ lông rồi kêu to đi đến bên chân cậu.
Một con mèo Bombay* thuần đen có một bộ lông đen nhánh óng ánh, vẻ ngoài cũng rất đẹp, chỉ tiếc là chân phải của nó bị cụt mất một nửa.Vài năm trước, lúc Tạ Diễn làm đổ thùng rác đã phát hiện ra nó.
Khi ấy nó bị vật nặng nghiền nát chân phải đến nỗi lộ ra một phần xương trắng hếu.
Nó nằm thoi thóp giống như sắp chết, lúc đưa đến bệnh viện cắt bỏ một phần hoại tử mới giữ được một mạng nhỏ.
Kể từ đó, dù gió dù mưa nó vẫn theo Tạ Diễn, đuổi thế nào cũng không đi.
Tạ Diễn đặt tên cho nó là Sư Tử, bắt chước phong cách đặt tên của Cù Tranh Viễn.
Tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, Sư Tử liếm bát ăn sạch sẽ rồi đi đến chỗ đang sáng đèn.
Tạ Diễn trần như nhộng đứng trong phòng thuỷ tinh, trên đầu bao phủ một mớ bong bóng xà phòng trắng sữa, cậu giơ một tay tuỳ tiện lau đi.
Cửa phòng bị móng vuốt nhỏ đẩy mở tạo ra một ít tiếng động, Tạ Diễn quay người nhìn nó: “Bé nhìn gì mà nhìn, ăn cơm xong chưa?”
Đứa nhỏ liếm miệng, hạ mông ngồi xuống ngay bên ngoài cửa kính.
Nó ngẩng đầu nhìn cậu, như đang thưởng thức cảnh đẹp nào đó nên đôi mắt nhỏ không hề chớp.
Tạ Diễn bị nó chọc cười: “Cô gái nhỏ như bé có thể giữ chút liêm sỉ không? Có ai như bé nhìn chằm chằm đàn ông tắm rửa không?”
Sư Tử làm như không nghe thấy.
Tạ Diễn kéo mở cửa thuỷ tinh, lấy ít nước vẩy lên mặt nó, đứa nhỏ lúc này mới lắc lắc cái đầu rồi chạy ra ngoài.
Sau khi tắm xong, cậu khoác lên người một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, hai tay chống bên bồn rửa, giọt nước trên tóc men theo tóc mai tí tách rơi xuống.
Một khi cậu thả lỏng đầu óc thì trước mắt lại hiện ra cảnh tượng giương cung bạt kiếm lúc tranh cãi với Cù Tranh Viễn, cùng với tiếng thủ thỉ khe khẽ sau trận hỗn loạn.
Có lẽ đây là lần cuối mình nghe thấy nó nhỉ.
Vì lúc Cù Tranh Viễn ôm cậu nói muốn tái hợp, cậu đã từ chối.
Trước khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, cậu nghe thấy Cù Tranh Viễn nói rằng sớm biết kết quả như thế này, anh sẽ không mở cửa, ít nhất anh vẫn còn hồi ức làm bạn, em đã phá huỷ chút nhớ nhung sau cùng của anh rồi.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, thổi đến nỗi da đầu người ta ớn lạnh.
Tạ Diễn lau sạch nước mắt, sấy khô tóc, đi ra ngoài đóng cửa sổ, sau đó kiệt quệ cả thể xác và tinh thần ngã lên giường, cơ thể bật nhẹ hai cái trên tấm nệm mềm mại.
Sư Tử lại ngủ rồi, nó đang phát ra âm thanh nhỏ khò khè.
Bây giờ cậu rất ngưỡng mộ mấy bé động vật nhỏ này vì chúng sẽ không bị chuyện trần tục thường ngày quấy nhiễu, có phú phụ bần, có tổ là có thể ngủ.
Cậu như cái bánh nướng nằm lật qua lật lại gần nửa giờ mà vẫn không hề buồn ngủ, cậu vươn tay rút ra một cái máy tính bảng từ trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Máy tính bảng là Tạ Mạn để lại, đã dùng nhiều năm rồi, từng sửa mấy lần, nhưng hình nền luôn không đổi.
Ngày đó bọn họ đi chơi sở thú, Tạ Mạn giơ tay khoác vai cậu, khoé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng.
Nụ cười của chị rất ngọt ngào, tựa như nước hoa quả ướp lạnh ngày hè.
Mỗi lần Tạ Diễn nhìn thấy nụ cười này thì nước mắt lại bắt đầu rơi như cơn mưa đầu mùa hạ.
Lúc nhỏ, cậu luôn nghĩ rằng đời người rất dài, tất cả còn sớm lắm, bất cứ chuyện gì cũng có thể hoàn thành trước thời hạn, dù có chia ly cũng chỉ là nhất thời mà thôi, người mình muốn gặp thì nhất định sẽ gặp được.
Nhưng cậu không ngờ, có những cuộc chia ly là cả một đời người.
Cũng không thể ngờ rằng, đây sẽ là bức ảnh chụp chung cuối cùng của cậu và Tạ Mạn.
Tạ Diễn ngắm nhìn bức ảnh rất lâu, khi màn hình dần tối đi, cậu lại vươn tay bật sáng thêm lần nữa.
Lúc sạp đồ ăn sáng trên đường sắp dựng lên, cậu mới miễn cưỡng rơi vào giấc mộng.
Trong mơ cậu trở về thời còn đi học.
Thời tiết rất nóng, lá cây long não bên đường đều bị nắng chiếu đến vàng giòn.
Tạ Mạn nằm nhoài trên bàn nhỏ ở ban công phác hoạ thiết kế, bụng chị giấu dưới chiếc váy hoạ tiết hoa lộn xộn* hơi nhô cao lên.Chẳng bao lâu nữa bé cưng sẽ ra đời, đối với chị mà nói thì công việc giấy tờ hơi quá sức, sau khi nằm nhoài vẽ vời thêm một lúc, chị phải ngồi thẳng dậy và vươn tay xoa bóp chỗ xương cụt.
Tạ Diễn bảo chị không cần phải làm nữa, Tạ Mạn nói có khách hàng đặt âu phục, chị muốn làm xong trước lúc Đoan Ngọ.
Mọi thứ trong giấc mơ không hề logic, giống như một đoạn phim cắt ghép lộn xộn, đang giờ ăn cơm trưa mà Tạ Mạn lại buộc tóc đuôi ngựa, tinh thần phấn chấn ra ngoài gặp khách hàng.
Trong tiềm thức, cậu nghĩ đủ cách để ngăn cản chị, nhưng trong mộng cảnh, vì không có ký ức về tương lai nên cậu chỉ cười dặn dò chị về sớm chút.
Trong nhà đều là đồ liên quan đến bé cưng, ngay cả quần áo sơ sinh, bình sữa, giường em bé, đồ chơi nho nhỏ,… cũng đã sớm chuẩn bị xong.
Cậu tiện tay cầm chuông lắc tay lên lắc vài cái.
Chuông lắc tay mới tinh dần dần trở nên cũ kỹ, rỉ sét, khiến cậu bị dọa đến nỗi vứt nó đi ngay.
Trong lòng bàn tay ẩm ướt dính rất nhiều gỉ sắt.
Cậu ngửi thấy một mùi máu tươi khiến người ta sởn gai ốc.
Trời tối rất nhanh, giống như muốn mưa.
Tạ Mạn ra ngoài không mang theo dù, cậu muốn hỏi chị ở đâu, nhưng điện thoại của Tạ Mạn làm thế nào cũng không liên lạc được.
Lúc nửa đêm, mưa vẫn rơi không ngừng, cậu mang theo dù lao vào màn mưa, nhưng lại tình cờ gặp một nhóm cảnh sát.
Giấc mơ này chỉ diễn ra được một nửa, Tạ Diễn đã giật mình tỉnh giấc.
Cậu chạm vào gáy theo bản năng, mồ hôi dính đầy tay, áo choàng tắm bị mồ hôi thấm ướt gần hết, dính sát vào lưng.
Mấy năm nay cậu rất ít khi mơ, nhưng mỗi lần mơ đều mơ thấy ác mộng.
Cậu cũng không còn nhớ được lần cuối cùng mơ một giấc mơ bình thường là chuyện của khi nào nữa rồi.
Bác sĩ nói do áp lực công việc quá lớn, suy nghĩ quá mức nhưng cậu biết là không phải.
Ác mộng sáng sớm làm tinh thần người ta uể oải, cậu mở điều hoà hạ nhiệt cho mình, tốn một khoảng thời gian dài mới bình ổn được nhịp tim.
Cậu thay quần áo, lên ban công thay nước, đổ thức ăn cho Sư Tử.
Cân nhắc đến việc hai ngày này lại phải tăng ca, ngoài đổ đầy lượng đồ ăn của một tuần cậu còn cho nó thêm hai miếng cá khô.
Lúc đánh răng, cậu tiện thể xem qua điện thoại một lúc, không có tin nhắn cũng không có ai gọi đến, Cù Tranh Viễn thực sự không còn liên hệ với cậu nữa.
Đối phương hết lòng tuân thủ lời hứa và mở ra một chương mới cho cuộc đời, rõ ràng là chuyện tốt nhưng không hiểu sao, cậu vui không nổi.
Hiện thực và giấc mơ như được trộn lẫn vào nhau, vậy là cuối cùng, chẳng còn thứ gì để mong chờ nữa rồi.
“Anh đi đây.” Tạ Diễn nói lời chào với Sư Tử.
Đứa nhỏ kéo cơ thể vụng về của nó, túm cửa dõi theo cậu.
Trước khi đóng cửa, Tạ Diễn do dự một hồi rồi ngồi xổm xuống, ôm nó hôn một cái.
Từ nhà đến đơn vị hơi xa, do công việc thường ngày yêu cầu nên mấy năm trước, Tạ Diễn đã tốn vài vạn tệ mua một con xe second-hand.
Giá cả không mắc còn tiết kiệm xăng dầu, ngoại trừ điều hoà khởi động chậm thì những thứ khác không có vấn đề gì.
Chỉ là cả chặng đường cậu gặp phải vài cái đèn đỏ, còn không nhanh bằng ông cụ chạy xe đạp trên vỉa hè.
Đến cửa đồn công an đã tám giờ rưỡi.
Vì chuyện tối qua, cậu theo bản năng quét mắt qua nơi mà chiếc Land Rover* đỗ tối qua.Chỗ đậu xe vẫn là chỗ đó, nhưng hôm nay nó bị một chiếc Volkswagen* màu đen thay thế, ghế lái trống không.Có lẽ sự kiên nhẫn và dũng khí của Cù Tranh Viễn đã bị cậu mài mòn hết rồi.
Cậu tắt máy xuống xe, bước vào ngôi nhà nhỏ của đội hình cảnh.
Nhìn thấy đồ ăn sáng đang bốc hơi nóng trên bàn làm việc, cậu lập tức thu lại tâm trạng buồn bã, tập trung tinh thần vào công việc.
“Kết quả khám nghiệm tử thi bên phía pháp y đã có rồi, cả hai thi thể đều không tìm thấy chất độc gây nguy hiểm.
Căn cứ vào phân tích dung dịch trong bụng, họ chết vào khoảng hai giờ sau khi ăn cơm, cũng chính là buổi gặp gỡ lúc hai giờ chiều vào ngày hôm đó, giống với dự đoán của chúng