Edit: Sa
Beta: Kem
***
Khương Phi ở phía sau còn nói vài câu gì đó nhưng Tạ Diễn đã hoàn toàn không nghe lọt, đầu óc của cậu tạm thời trống rỗng hai giây rồi cậu lập tức đăng nhập vào hệ thống.
Người báo án là nam, tên Đường Tụng, năm nay 24 tuổi.
Vào khoảng hai mươi giờ ba mươi tối hôm qua được Cù Tranh Viễn gọi vào phòng 301, anh Cù thực hiện hành vi quấy rối tình dục kéo dài hơn nửa giờ với người này, đồng thời ép buộc người này phát sinh quan hệ tình dục…
Miệng Tạ Diễn nửa mở, nhịp tim tăng vụt, cậu thà tin rằng trái đất hình vuông cũng không tin Cù Tranh Viễn sẽ cưỡng ép người khác quan hệ tình dục.
Đầu tiên, Cù Tranh Viễn không mù chữ cũng không mù luật, người hơn 30 tuổi rồi, làm việc chắc chắn biết nặng nhẹ.
Mặc dù người này trông hơi bại hoại một xíu nhưng xét về nhân phẩm và giáo dưỡng, cậu tin chắc chắn hắn sẽ không bao giờ làm ra mấy chuyện như vậy.
Tiếp theo, là một nhân vật của công chúng, tác phẩm và hình tượng là thứ quan trọng giúp hắn đi tiếp trên con đường nghệ thuật, nếu bị kết án thì đừng hòng nghĩ đến việc trở mình, Cù Tranh Viễn không bao giờ lấy tiền đồ ra làm chuyện đùa.
Lúc trước hắn xin quay lại nhưng bị từ chối, tuy chịu chút kích thích nhỏ nhưng cũng chưa đến mức đâm đầu vào họng súng như thế.
Vào thời điểm này, hào quang nghệ sĩ càng chứng tỏ uy lực lớn mạnh của nó, trong phòng làm việc đã hoàn toàn bùng nổ.
Trong đội có không ít đồng nghiệp là fan của Cù Tranh Viễn, người kém nhất cũng biết đến nhân vật đứng đầu như hắn, đồng thời họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại cảm khái giới giải trí bây giờ chơi ngày càng lớn, còn lo rằng sự nghiệp nghệ thuật của Cù Tranh Viễn không giữ được nữa.
Mặc dù nguyên tắc quan trọng đầu tiên của cảnh sát khi xử án là dùng sự thật làm cơ sở, không thể lấy ấn tượng ban đầu làm căn cứ.
Nhưng trong phần lớn trường hợp, vào khoảnh khắc cảnh sát tiếp nhận báo án, trong lòng họ sẽ luôn nảy ra một suy đoán đại khái.
Suy cho cùng cảnh sát cũng là người bình thường mà thôi.
Trên hotsearch mạng xã hội liên tục xuất hiện sự kiện nghệ sĩ ngoại tình và mại dâm, mọi người đều biết nước của giới giải trí rất đục, cũng đã quen quá hóa thường với những chuyện thế này.
Lúc gặp phải án hình sự, họ càng nguyện ý tin tưởng cái cớ của bên yếu thế.
Cái cớ này của người báo án hấp dẫn gấp đôi ánh mắt hiếu kỳ và phấn khích.
Hơn năm giờ sáng, sắc trời vẫn còn tối, từng luồng ánh sáng xanh đỏ đan xen chiếu sáng trời đêm.
Xe cảnh sát chạy chầm chậm vào khách sạn.
Camera giám sát trong hành lang và đại sảnh là sau khi xảy ra án mạng mới lắp, ghi lại toàn bộ quá trình từ khi Cù Tranh Viễn mở cửa đến lúc bị cảnh sát đưa đi.
Rất nhanh sau đó đã có báo mạng đăng một bản tin cô đọng, trong đó chứa ảnh chụp từ băng ghi hình giám sát, số lượng từ của bài thông cáo không nhiều nhưng có chứa “thực hiện hành vi quấy rối tình dục với nghệ sĩ đồng tính”, “bị tình nghi có liên quan đến quấy rối tình dục bị cảnh sát triệu tập” vân vân, câu chữ dễ khiến người ta suy nghĩ miên man bất định.
Tài khoản marketing thậm chí còn vô cớ gán tội quấy rối tình dục lên người Cù Tranh Viễn, nói hắn có khả năng phải đối mặt với việc vào tù nhằm mục đích thu hút ánh nhìn của đại chúng.
Vài câu ít ỏi đã đẩy vấn đề lên đầu bảng hotsearch, thắp sáng một chữ “bạo” màu đỏ trầm.
Trong thoáng chốc lời đồn dấy lên khắp nơi, sự kiện gây xôn xao bằng tốc độ không tưởng tượng nổi.
Vương Bất Phàm bị cuộc gọi của trợ lý đánh thức từ trong giấc mộng, chị còn muốn xác nhận tình hình một chút thì phát hiện điện thoại của Cù Tranh Viễn không có người nhận.
Đèn trong phòng thẩm vấn sáng rực, Tạ Diễn và Khương Phi ngồi song song, trong khi đó Cù Tranh Viễn ngồi trên ghế đối diện bọn họ.
Cả hai đều đọc được vẻ khó mà tin được từ trong ánh mắt đối phương.
Ngày hôm nay trôi qua quá mức kì ảo.
Lúc ở khách sạn, có mấy vị cảnh sát nhân dân nhìn chằm chằm, ngay cả cơ hội vào phòng tắm rửa đầu chải mặt cũng không cho hắn.
Cù Tranh Viễn chỉ kịp thay áo sơ mi và quần dài, mái tóc ngắn dựng đứng từa lưa.
Hắn nhìn người bạn trai cũ sống chết từ chối tái hợp với hắn ngồi phía đối diện, có chút gánh nặng khi giữ hình tượng mà vò tóc mình.
Tạ Diễn thì không có hình tượng gì đáng nói.
Cậu đã làm việc liên tục hơn 4 tiếng, mệt mỏi ngáp hết lần này đến lần khác, đáy mắt đỏ bừng.
Bút máy trong tay gõ lên bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Anh và Đường Tụng quen nhau khi nào? Có quan hệ gì?”
Tông giọng của cậu rất lạnh lùng, giống như người ngồi đối diện cậu chỉ là một đối tượng tình nghi bình thường, Cù Tranh Viễn hơi thất vọng cụp mắt: “Không có quan hệ gì cả, hai tháng trước, bộ phim truyền hình mới của công ty chúng tôi bắt đầu quay, cậu ta diễn một vai trong đó, xem như nam số 4.”
Tạ Diễn hỏi: “Vậy anh phụ trách việc gì?”
Cù Tranh Viễn trả lời: “Tôi đầu tư, cũng xem như một trong những đạo diễn của bộ phim này, bình thường tôi đều sẽ ở hiện trường.”
“Trong khoảng thời gian từ tám giờ rưỡi đến chín giờ tối hôm qua anh ở đâu, làm gì?”
Tạ Diễn hỏi xong, cậu để ý thấy ánh mắt Cù Tranh Viễn lệch sang bên trái, thông thường tình trạng thế này là tiến vào hồi ức.
“Đường Tụng đến phòng tìm tôi, chúng tôi nói vài chuyện về phương diện kịch bản, tầm đâu khoảng nửa tiếng thì cậu ta đi.”
Tạ Diễn: “Vì sao anh phải chuyển tiền cho cậu ta trên Wechat?”
Chỗ ấn đường Cù Tranh Viễn nhăn lại: “Ngay sau khi cậu ta bước vào thì nhận được một cuộc gọi video, là em trai của cậu ta gọi đến, sau đó tôi mới biết em trai cậu ta mắc bệnh, cần một khoản tiền lớn để điều trị, cậu ta hỏi mượn tôi thì tôi cho cậu ta mượn thôi.”
Theo Khương Phi điều tra nghe ngóng, tối hôm qua Cù Tranh Viễn cấp cho Đường Tụng một khoản tiền, Đường Tụng luôn không nhận, cậu giễu cợt nói: “Sao anh tốt bụng thế? Vừa ra tay là năm vạn luôn.”
Ánh mắt cậu rõ ràng đang nói “là muốn dùng tiền bịt miệng đối phương đây mà.”
Và cậu còn cảm thấy Cù Tranh Viễn hết đường chối cãi rồi.
Trên mặt Khương Phi tràn đầy vẻ tự tin: “Tôi nói cho anh biết, Đường Tụng cậu ấy vốn chẳng có ai gọi là em trai, anh nhớ lại cho kỹ xem, rốt cuộc trong nửa tiếng này hai người làm gì? Hay nói là đến cuối cùng anh đã làm những gì với cậu ấy?”
“Cái gì tôi cũng không làm.” Cù Tranh Viễn hỏi ngược lại, “Cậu muốn tôi thú nhận cái gì?”
Đáy mắt Tạ Diễn thoáng qua một vệt sáng sắc bén, lần nữa mở miệng hỏi: “Người báo án nói rằng trong thời gian hai người trao đổi, anh sờ mó cậu ấy, có chuyện này không?”
Cù Tranh Viễn nhìn cậu với vẻ không thể tin được: “Ngay cả em cũng cảm thấy anh sẽ sờ mó cậu ta đúng không?”
Tạ Diễn vô cảm nói: “Bây giờ là tôi hỏi anh, không phải anh hỏi tôi, anh chỉ cần trả lời có hoặc không có.”
Cù Tranh Viễn tựa lưng ra phía sau, nói rất thản nhiên: “Không có.”
Thường ngày Khương Phi hóng chuyện nhiều rồi, cậu luôn cảm thấy giới giải trí nước sâu ngàn thước, Cù Tranh Viễn có thể ngồi vững cái ghế đỉnh lưu thì chắc chắn giở không ít thủ đoạn.
Cậu dồn hết sức bày hết bản lĩnh muốn tìm ra chỗ sơ hở.
“Anh đừng tưởng rằng không thừa nhận thì mọi chuyện sẽ ổn, tôi nhắc anh trước, đợi chúng tôi tìm thấy bằng chứng định tội anh và anh chủ động thành thật thừa nhận sai lầm hoàn toàn là hai kết quả khác nhau, anh cũng là người có học, có thể hiểu rõ chút đạo lý này nhỉ?”
“Chuyện chưa từng làm thì anh bắt tôi thừa nhận cái gì?”
Làm xong biên bản thì trời cũng đã sáng rồi, Tạ Diễn ra khỏi phòng thẩm vấn, rót cho mình ly nước lạnh rồi mở miệng trút xuống.
Khương Phi vẫn còn nói mãi không ngừng: “Không hổ là ảnh đế, tố chất tâm lý cũng quá mạnh.”
Tạ Diễn uống hết một ly thấy không đủ, cậu lại rót nửa ly, mấy cái hotsearch trên website trước đó đều liên quan đến Cù Tranh Viễn.
Bình luận hot không phải trêu đùa mà là những lời châm chọc, cậu lướt xuống xem thử thì thấy giống như có thuỷ quân dẫn dắt tiết tấu.
“Sao em không muốn nghĩ rằng có khả năng anh ấy thực sự không làm gì hết?”
“Vậy những vết thương trên người Đường Tống ở đâu ra?” Khương Phi khoa tay múa chân: “Vị trí xương bả vai của cậu ấy còn có vết bầm, chỗ đó không chắc do cậu ấy tự làm mà?”
Tạ Diễn đặt ly nước xuống: “Trước hết đến khách sạn xem thử rồi nói tiếp.”
Trên đường có đồng nghiệp Tiểu Trương lái xe, Tạ Diễn lại nhấn vào hotsearch đầu tiên, bình luận đạt hơn hai mươi vạn.
Mấy năm nay địa vị của Cù Tranh Viễn trong giới giải trí dần vững chắc, hoa tươi và những lời ngợi khen ngày càng nhiều.
Có quá nhiều người đỏ mắt ghen tị, rất nhiều công ty quản lý như hổ đói nhìn chằm chằm tài nguyên trên tay hắn.
Bức tường chỉ nứt một khe nhỏ thôi, những người này sẽ đồng tâm hiệp lực muốn lật đổ nó.
Có người nhanh chóng phủi sạch quan hệ, có người lấy danh nghĩa ủng hộ chính nghĩa để cọ nhiệt, cũng có người viết bài luận ngắn nói tin tưởng nhân phẩm của hắn, còn có đoàn đội quan hệ công chúng bận rộn xoá hotsearch.
Ở đầu sóng ngọn gió dư luận, ai là thù, ai là bạn, nhìn là biết ngay.
Cư dân mạng giống như cá tôm trong lưới, bị phân chia thành mấy nhóm, có tin tưởng cũng có phủ nhận.
Châm chọc mỉa mai còn xem như ổn, còn có những bình luận trực tiếp dưới weibo Cù Tranh Viễn.
– – Nhìn vẻ ngoài của mày đã giống gay rồi, quả nhiên là thế.
– – Đồng tính luyến ái chết tiệt, thật biến thái, nhanh chóng cút khỏi giới giải trí đi.
– – Vừa ra mắt đã dùng hình tượng phú nhị đại gì đó, hahahahahaha, thừa nhận là gay sớm chút thì mày đã sớm nổi tiếng hơn rồi!
– – Hehe, chúc mày sớm mắc AIDS.
Tạ Diễn cảm thấy ngực hơi khó chịu.
Internet luôn có thể đưa một đám ngu ngốc đến trước mắt bạn.
Cậu mở cửa sổ thông gió, thoát khỏi ứng dụng, mắt không thấy tim không đau.
Cảnh quan đường phố nhanh chóng lướt qua trước mắt, cậu đang nghĩ rằng nếu như có người dày công sắp đặt toàn bộ chuyện này, vậy hưởng lợi sau cùng sẽ là ai?
Đường Tụng ư?
Vì độ hot?
Chắc là không phải, suy cho cùng Cù Tranh Viễn là nhà đầu tư phim truyền hình, đối chọi với nhà đầu tư thì có gì tốt chứ?
Vả lại từ khi Cù Tranh Viễn đồng ý cho cậu ta mượn tiền đã chứng minh trước đây hai người không có ân oán gì cả.
Xe nhanh chóng đến khách sạn, phòng vật chứng vừa trở về từ phòng 301 sau khi thu thập xong mẫu vật, căn phòng tạm thời bị niêm phong.
Tạ Diễn bảo Tiểu Trương đi kiểm tra một phần băng ghi hình của khách sạn, sau đó cậu gọi Khương Phi tiến hành điều tra thăm hỏi.
“Đường Tụng nói lúc cậu ấy phản kháng đã từng kêu cứu, chắc phòng bên cạnh có thể nghe thấy âm thanh.”
Thằng nhóc này vẫn tin chắc phán đoán ban đầu – – Cù Tranh Viễn có tội.
Tạ Diễn nhấn chuông phòng 301, người mở cửa là một phụ nữ trung niên hơi mập, tên là Tô Mỹ Phương, người ngoại tỉnh, đến thành phố Hạ Môn du lịch.
“Xin hỏi khoảng thời gian từ tám rưỡi đến chín giờ tối qua chị có ở trong phòng không?”
“Có ở chứ, có ở.”
Tạ Diễn tiếp tục hỏi: “Khoảng thời gian này chị có từng nghe thấy âm thanh gì kì lạ không?”
“Có chứ.” Người phụ nữ gật đầu, “Tôi nhớ vào khoảng chín giờ, tôi nghe thấy phòng bên cạnh có người đàn ông la hét cầu cứu.”
Khương Phi nhìn Tạ Diễn một cái, nhếch mày, để lộ nụ cười đắc ý.
Tô Mỹ Phương nói: “Còn không phải vì trước đó không lâu nơi này từng xảy ra án mạng sao, sau đó tôi có phần lo lắng không biết có xảy ra chuyện không, về sau tôi còn đi gõ cửa phòng bên cạnh, nghe thấy một người đàn ông nói đang chơi đùa ồn ào cùng bạn thì tôi mới yên tâm về phòng.”
Khương Phi nhanh chóng ghi chép, Tạ Diễn lại hỏi: “Chị chắc chắn là khoảng chín giờ hả? Cậu ta hét những gì chị còn nhớ không?”
“Thì hét cứu mạng đó.”
Tạ Diễn: “Chị nghe thấy cậu la hét thế nào, có thể mô phỏng một chút cho tôi không?”
Tô Mỹ Phương nghĩ một hồi: “Cứu mạng với – – Đừng làm thế mà – -”
Chân mày Tạ Diễn khẽ nhếch: “Chị chắc chắn?”
“Chắc chắn.” Tô Mỹ Phương gật đầu, lại nói: “À, dường như còn kèm theo chút tiếng khóc nữa.”
Khoảng thời gian này, Tạ Diễn luôn nhìn chằm chằm hai mắt của bà ta, gằn giọng xuống: “Làm phiền chị cẩn thận nhớ lại cho rõ, rốt cuộc là khóc hay là không khóc?”
“Có lẽ là khóc, dù sao tôi cũng nghe thấy