# Đông Thành Đấu súng# Chủ đề này bị cư dân mạng đẩy lên đầu bảng hotsearch vào nửa đêm.
Lúc Cù Tranh Viễn nhìn thấy hotsearch đã là rạng sáng, chuyên viên trang điểm vừa tẩy trang cho hắn xong, hắn còn tưởng là bộ phim chiếu mạng trinh thám hình sự nào đó cọ nhiệt nên chẳng tò mò nhấn mở mà bước vào trong xe, chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi.
Cho đến khi Vương Bất Phàm ở bên cạnh chửi một tiếng “WTF”, hắn mới nghiêng người dựa qua liếc thử.
Tin tức là từ một tài khoản nhật báo xã hội dấu V xanh đưa ra, đăng lên từ hơn hai mươi phút trước.
– – 11 giờ đêm ngày 12 tháng 10, một chiếc xe tải xuất phát từ thành phố X đã bị cảnh sát chặn đường vào lúc đi qua trạm thu phí đường Nam Loan thành phố Đông Thành.
Theo tìm hiểu, sự việc xảy ra tối đó là cục công an thành phố Đông Thành và Hạ Thành cùng cảnh sát khu vực vịnh Du phối hợp thực hiện nhiệm vụ.
Trong phương tiện tình nghi có chứa đầy thuốc phiện cũng như súng ống đạn dược, lúc cảnh sát vây bắt nghi phạm ở lối ra vào trạm thu phí đã gặp một vài rủi ro nguy hiểm.
Cảnh sát nổ súng cảnh cáo, nghi phạm lái xe ngoan cố chống cự, cầm súng phản kháng, phương tiện tình nghi đã nhiều lần đâm về phía xe cảnh sát, dẫn đến xe cảnh sát lộn nhào bốc cháy.
Trong trận đấu súng giữa cảnh sát và tội phạm, hai kẻ tình nghi bị bắn chết tại chỗ, hơn mười cảnh sát nhân dân bị thương nghiêm trọng, hiện đã đưa đến bệnh viện Đông Thành cấp cứu.
Cảnh sát ở hiện trường đã thu được số lượng lớn súng ống đạn dược, toàn bộ bảy kẻ khác liên quan đến vụ án đã bị bắt giữ tại trận, may mắn không có người dân thương vong.
Cù Tranh Viễn chợt nhớ ra hôm trước Tạ Diễn nói cậu đi Đông Thành chấp hành nhiệm vụ.
Thời gian và địa điểm vừa khớp, hắn không thể không liên hệ hai chuyện này với nhau.
Dưới bài Weibo này có đoạn video phát tự động, có vẻ người quay video không cầm chắc điện thoại, nó lắc lư đến nỗi người xem cũng cảm thấy đau đầu, người quay phim phải lúi húi mãi mới ngắm chuẩn chiến trường sau màn khói thuốc súng, hàng loạt vết máu và xác xe còn chưa kịp dọn dẹp sạch sẽ, có thể nhìn thấy một thanh chắn lối ra vào ở trạm bị tông bay.
Một chiếc xe cẩu lớn màu vàng đang kéo chiếc xe bị lật giống phương tiện tình nghi về vị trí ban đầu, nhân viên công tác mặc áo phản quang đang tích cực dọn sạch chướng ngại trên đường.
Ống kính chuyển hướng, chiếc SUV màu đen bốc cháy lật úp ở bên đường, có thể nhìn ra lúc còn nguyên vẹn chắc nó đã chịu một cú va chạm cực kì mạnh và bị kéo lê, phần lớn thân xe lõm xuống, không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu vì nó cháy còn mỗi một khung xe trơ trụi.
Vì hoảng sợ mà ấn đường Cù Tranh Viễn nhăn tít lại, ngón tay hắn chạm nhẹ vào màn hình rồi quay về trang chủ để kiểm tra tỉ mỉ tin tức này.
Tâm trí hắn rất loạn, hắn đọc kĩ càng từng dòng chữ, hơi thở lại càng nặng thêm một phần.
Vương Bất Phàm cũng để ý thấy biểu cảm của hắn không mấy thích hợp, cô hỏi làm sao thế.
Cù Tranh Viễn hoàn toàn không nghe thấy giọng cô, trong mắt hắn chỉ còn lại một hàng chữ nhỏ ở chỗ bình luận hot.
Chồng tôi công tác ở bệnh viện khu Đông Thành, nghe đâu mấy cảnh sát nhân dân được đưa đến đó có rất nhiều người bị thương nặng, có một người toàn bộ phần đùi trở xuống đều bị dập nát, chẳng nhìn ra được gì cả, chỉ có thể cắt bỏ hết, hơn nữa tuổi của cảnh sát đó rất trẻ, thật sự thảm quá chừng, buôn bán ma tuý chắc chắn không được chết yên ổn.
Ngực Cù Tranh Viễn “lộp bộp” liên hồi.
Hắn vừa nghĩ thầm, Tạ Diễn cũng chỉ là một cảnh sát nhỏ bé mới nhậm chức vài năm mà thôi, đâu đến lượt cậu tham gia nhiệm vụ nguy hiểm thế này, vừa lo lắng gọi qua số điện thoại mới của Tạ Diễn.
Tạm thời không liên lạc được.
Trái tim hắn lại căng chặt thêm mấy phần.
Hắn hoảng hốt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vàng nhạt đang chiếu sáng con đường im ắng vắng vẻ.
Và cuối cùng hắn cũng hiểu rõ tin nhắn mà Tạ Diễn gửi có ý nghĩa gì.
“Đi cục thành phố.
” Giọng hắn khàn khàn, dường như tốn rất nhiều sức mới nói ra được mấy chữ này.
Tài xế và Vương Bất Phàm đồng thời “Hả?” một tiếng.
“Quay đầu xe! Đi cục cảnh sát!”
Cục cảnh sát Hạ Thành vào lúc này đèn đuốc sáng trưng, tin tức về vụ đấu súng đêm khuya đã lan truyền nhanh chóng, gần như mọi người đều đang bàn tán tin này, tan làm cũng chẳng ai chịu đi, cứ nhao nhao liên lạc với đồng nghiệp mà mình quen, thăm hỏi họ có bị thương không.
Khương Phi gọi cho đàn anh của cậu mãi mà không được, cứ như kiến bò trên chảo nóng, cậu chỉ đành gọi điện thoại cho đồng nghiệp khác cũng đi cùng, lão Trương nói lúc Tạ Diễn được người khác kéo từ trong xe ra đã ngất rồi, bây giờ cậu đang cấp cứu ở bệnh viện, vẫn chưa tỉnh lại.
Vừa đúng lúc đó, Cù Tranh Viễn đến cục cảnh sát, Khương Phi nhìn thấy hắn trong sảnh lớn cũng sững cả người.
Từ sau vụ án quấy rối tình dục lần trước, hai người cũng xem như trở thành bạn bè, sau một hồi trao đổi, họ quyết định cùng nhau đến bệnh viện thành phố Đông Thành xem thử tình hình thế nào.
Đây là lần đầu tiên Khương Phi ngồi trên xe Cù Tranh Viễn, cậu đang muốn nói mùi hương trong xe này sao mà quen thế, giống như từng ngửi thấy ở đâu rồi thì tài xế bị đuổi xuống xe.
Cù Tranh Viễn lái xe nhanh như tàu lượn siêu tốc, đặc biệt là lúc qua khúc cua của lối ra cao tốc, cảm giác đó mãnh liệt vô cùng.
Một tay Khương Phi bám chặt tay vịn chỗ ghế lái, lưng thì dán chặt lên lưng ghế, cậu hận không thể hoà thành một thể với xe: “Anh ơi, anh có thể lái chậm xíu không… Bằng lái xe của anh thi bao nhiêu năm rồi?”
Cù Tranh Viễn căn bản không nghe thấy lời của cậu: “Cậu gọi điện thoại lần nữa hỏi thăm tình hình thế nào, em ấy đã tỉnh chưa.
”
Khương Phi vội nuốt bữa ăn khuya dâng lên đến tận cổ họng về, đau khổ nói: “Vẫn đang trong phòng cấp cứu.
”
Đã nhiều tiếng đồng hồ trôi qua từ lúc trận đấu súng bắt đầu đến giờ rồi, tình trạng phải tệ đến mức nào mới phải cấp cứu lâu đến thế?
Tâm trạng Cù Tranh Viễn khó mà bình tĩnh nổi, hắn cầu nguyện trong thầm lặng, vậy mà Khương Phi cứ nhiều chuyện, y chang con vẹt, suốt ngày hóng chuyện: “Rốt cuộc anh và đàn anh của tôi có quan hệ gì thế? Tối trễ vậy mà còn cố ý chạy qua.
”
Cù Tranh Viễn hơi đắc ý một chút: “Có nói cậu cũng không tin.
”
“Đừng mà, anh nói thử xem, chắc chắn tôi tin, là quan hệ bình thường hay là không mấy bình thường? Thực ra lần trước thấy ánh mắt hai người là tôi đã thấy không đúng rồi.
”
“Cậu làm cảnh sát mà sao cứ thích hóng chuyện luyên thuyên thế này nhở?”
Khương Phi rụt cổ lại: “Cái này sao gọi là hóng chuyện luyên thuyên được! Tôi đây là quan tâm mấy anh thôi!”
Tài xế đã về, trong chiếc xe này chỉ còn lại ba người là Vương Bất Phàm và hai người họ, Khương Phi vẫn chẳng có mắt nhìn cứ truy hỏi: “Rốt cuộc là quan hệ gì vậy? Là người thân phải không? Chắc sẽ không là cái kiểu anh em của gia đình ly hôn kết hợp nhỉ? Tôi nói chứ trên người đàn anh của tôi có mùi hương đậm vẻ gia đình giàu có sa sút.
Là mẹ anh đến với ba anh ấy hay là ba anh đến với mẹ anh ấy?”
Nói đến việc kết hôn, Cù Tranh Viễn chợt nhớ đến một chuyện quan trọng.
“Cậu biết đàn anh của cậu có một người chị gái không?
Khương Phi lắc đầu: “Tôi không biết, chị gái nào thế?”
“Thôi không có gì.
”
“Này! Đừng nói vậy chứ! Cái con người này sao mà anh chỉ nói một nửa khơi gợi hứng thú của người ta thế, là chị ruột hả? Nói như vậy thì mấy anh đã biết nhau từ nhỏ phải không?”
Cù Tranh Viễn thở dài: “Sau này cậu già rồi chắc chắn rất hợp với mấy bác gái nhảy quảng trường.
”
“Tôi chẳng cần già cũng đã hợp rồi.
” Mấy giây sau, cuối cùng Khương Phi cũng phản ứng lại, “Ây anh cái người này sao mà mắng xéo người ta thế chứ!”
Chiếc Cayenne màu đen chạy nhanh lên cao tốc, chạy không ngừng nghỉ, cả đường vụt đi như tên lửa, phóng đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.
Vào giờ này mà bệnh viện vẫn đèn đuốc sáng trưng, mấy chiếc xe cấp cứu đậu ở cửa, nhân viên y tế trực ban mặc áo blouse trắng đi ra đi vào trong ngoài phòng cấp cứu, cũng có mấy người lớn tuổi gầy trơ xương nước mắt giàn dụa ngồi ở cửa.
Tiếng khóc cùng tiếng than thở là hai âm thanh thường nghe thấy nhất ở chỗ này.
Vừa vào cửa là quầy lễ tân bệnh viện, Cù Tranh Viễn lo lắng bước qua hỏi: “Có phải có một tốp cảnh sát được đưa đến đây không?”
Y tá thoáng cái đã nhận ra hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ, nhưng vướng phải giờ làm việc, cô chỉ đành kìm nén tâm trạng, ngây ngốc gật đầu, chỉ về cửa lớn phòng cấp cứu: “Nửa đêm đưa đến đấy ạ, một tốp lớn cảnh sát mặc đồng phục, em không biết người anh nói là người nào…”
Cô còn chưa nói xong, hai chân Cù Tranh Viễn đã phản ứng nhanh hơn não, sải bước vọt đến phòng cấp cứu.
Phòng khám và sảnh chờ có hai cửa ngăn cách, còn chưa đến cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng than khóc đau thấu tim gan, có nam có nữ, bối rối bày tỏ nỗi ân hận, những tiếng gào vang lên không dứt khiến người ta lo lắng bất an.
Hai chân Cù Tranh Viễn đóng đinh tại chỗ, làm thế nào cũng không bước tiếp được.
Hắn biết có người ra đi rồi.
Vương Bất Phàm cũng bước qua một cách khó khăn: “Chị giúp em nhìn thử trước.
”
Vào khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, những tiếng gào khóc kia càng trở nên khản đặc, siết chặt tim người ta đến nỗi co thắt.
Phòng phẫu thuật không rộng mấy, tổng cộng có mười giường, Cù Tranh Viễn lia mắt một vòng nhưng không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, chỉ trực tiếp đối mặt với một tốp người vây bên giường bệnh, người nào người nấy gào khóc lau nước mắt giàn dụa, một người phụ nữ lớn tuổi đã khóc đến choáng váng.
“Thằng bé mới hai mươi bảy tuổi, tôi cầu xin mấy người, mấy người cứu nó được không, khám lại thử, khám lại thử đi mà.
”
Người đàn ông trung niên đang nói chuyện có vóc người vạm vỡ, quần áo dính đầy vết máu, còn phủ thêm một lớp bụi nên trông