Edit: Sa
Beta: Kem
***
Nhà vệ sinh bệnh viện quét dọn cũng xem như sạch sẽ, trong không khí còn thoang thoảng chút mùi nước khử trùng, bên bồn rửa tay có vệt nước chưa khô hết, ửng sáng dưới ánh đèn.
Tay phải Cù Tranh Viễn giữ cổ tay Tạ Diễn, tay trái ôm eo, lưng cong nhẹ, dùng cơ thể thay thế cây nạng dẫn Tạ Diễn đến bên tường.
Tạ Diễn giữ vững cơ thể, một tay chống tường, đang chuẩn bị cởi khoá thắt lưng nhưng phát hiện đối phương có vẻ không có ý định ra ngoài, cậu uyển chuyển nhắc nhở: “Tự em làm được.
”
Cù Tranh Viễn cúi đầu nhìn thạch cao dày cộm, nửa lo lắng nửa trêu đùa: “Hay là anh dìu em nhé, chứ nhỡ đâu em ngã thì nguy hiểm lắm.
”
Tạ Diễn bỗng thấy xấu hổ, kiên trì nói: “Em thật sự có thể mà, anh đứng một bên làm em xấu hổ lắm.
”
“Này có gì đâu mà xấu hổ.
” Cù Tranh Viễn dùng chất giọng đảm bảo chắc chắn hai người đều có thể nghe thấy rồi nhỏ giọng thì thầm, “Có chỗ nào trên khắp người em mà anh chưa từng thấy đâu…”
Cảnh sát Tạ căn chính miêu hồng* vừa nhớ đến những đêm quá khứ ôm nhau mà ngủ, vành tai lại không tránh khỏi hiện ra vệt ửng hồng.
*Căn chính miêu hồng: Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt.
Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch, ẩn dụ chỉ những người kiên định, tử tế, thận trọng từng bước, có tương lai phát triển rộng mở.
Nhưng trên giường đều tắt đèn tối thui, sao có thể đánh đồng với việc đi vệ sinh được.
“Nhanh lên nào, muốn anh giúp em kéo khóa quần không?” Miệng Cù Tranh Viễn thì thúc giục còn ngón tay đã đặt lên lưng quần Tạ Diễn rồi.
Tạ Diễn sợ đến nỗi thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, ngượng ngùng đỏ mặt đẩy hắn ra: “Anh xéo đi!”
Cù Tranh Viễn bàng hoàng: “Cảnh sát sao có thể chửi thề như thế?”
“Cảnh sát còn đánh người đó.
” Tạ Diễn cúi đầu chỉ tay hắn rồi nói, “Em cảnh cáo anh, hành vi của anh bây giờ xếp vào tù có thời hạn dưới năm năm, hướng xuống chút nữa thì chắc chắn là trên năm năm dưới mười năm, tự anh cân nhắc cho kỹ càng đàng hoàng rồi làm tiếp nhé.
”
Cù Tranh Viễn cười lớn xong lại mặt dày hỏi: “Vậy tội quấy rối tình dục có thời hạn khởi kiện không em? Trước đó anh từng chạm không ít.
”
Cuối cùng Cù Tranh Viễn vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị xua đuổi, lúc ra ngoài còn nhe răng trợn mắt xoa chỗ bụng dưới – – nói năng bậy bạ bị cảnh sát Tạ đánh.
Khương Phi dìu Tạ Diễn về bên giường bệnh, lấy gối lót ngay sau lưng cậu: “Em gọi điện cho anh mãi mà không ai nhận, cả đám tụi em đều rất lo đó.
”
“Bể vụn cả rồi, anh không mở nguồn được, lúc về em giúp anh cầm đến cửa hàng xem thử còn sửa được không, nếu sửa được thì anh đưa tiền cho em.
”
Sau đó Cù Tranh Viễn rút thẻ SIM trong điện thoại dự phòng ra thì đổi thành SIM của Tạ Diễn.
“Trước mắt em dùng tạm của anh đi, trong điện thoại của em có dữ liệu gì không? Nếu có thì anh giúp em đem đến cửa hàng sửa thử, dữ liệu không quá quan trọng thì bỏ luôn nhé, đã bể thành thế này rồi.
”
Rất nhiều dữ liệu còn chưa kịp lưu vào đám mây, Tạ Diễn nói: “Có thể sửa thì sửa, thực ra không thể sửa thì thôi vậy.
”
Chung phòng bệnh với Tạ Diễn là hai cảnh sát nhân dân được đưa đến bệnh viện sau khi bị thương trong hành động lần này, một người bị trúng đạn xuyên tay phải, người còn lại bị thương ngoài ý muốn trong lúc vật lộn với nghi phạm, gãy xương cổ tay, cánh tay sưng to gấp mấy lần, uống ít thuốc mới miễn cưỡng ngủ được.
Cù Tranh Viễn đến kéo rèm cửa lại, nhỏ giọng hỏi: “Trên người em còn đau chỗ nào không?”
Tạ Diễn cũng hạ giọng trả lời: “Đều là vết thương bên ngoài thôi, sẽ chóng lành mà, anh nhanh về nghỉ ngơi đi, đã trễ thế này rồi.
”
Cù Tranh Viễn dém kĩ chăn cho cậu: “Bác sĩ có nói khi nào được xuất viện không em?”
“Trước mắt ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, ngày mai còn phải chụp MRI xem thế nào.
”
Cù Tranh Viễn gật đầu, nâng cái chân bị thương của cậu treo giữa không trung nhằm tránh đè lên vết thương.
“Vậy em có đói không, có muốn ăn gì không? Anh đi mua cho em nhé.
”
Tạ Diễn nhìn đồng hồ trên tường, “Giờ này mấy tiệm ăn sáng vẫn chưa mở đâu, anh đi đâu mua chứ.
”
Cù Tranh Viễn ra vẻ lấy lòng: “Anh tự nấu, em muốn ăn gì?”
“Thôi được rồi, chút tay nghề của anh…”
Sự thật chứng minh, Tạ Diễn vẫn xem thường hắn.
Rạng sáng Cù Tranh Viễn lại mang đến bữa sáng thịnh soạn vô cùng, hắn vừa vào cửa, mùi thơm đã triệu hồi hai người giường bên thức tỉnh.
Đồ ăn sáng đựng trong hộp giữ nhiệt, đặt trong túi giấy bạc thường dùng mang ra ngoài, Tạ Diễn hơi bất ngờ: “Anh đi đâu nấu thế?”
“Tối qua anh về khách sạn nấu đó.
” Cù Tranh Viễn nóng lòng đưa đũa qua, còn gọi giường bên nếm thử hai miếng.
Từ Đông Thành đến Hạ Thành, cả đến lẫn đi ít nhất phải hai tiếng đồng hồ.
“Cả tối hôm qua anh không ngủ à? Ban ngày anh không phải làm việc hả?”
“Tốt xấu gì anh cũng là tổng giám đốc, có dư dả thời gian ngủ bù, em nhanh nếm thử xem.
”
Món sủi cảo thịt bò tôm nõn chiên ngoài giòn trong mềm, cắn xuống một miếng là nước súp tươi ngọt trào ra, trong bánh trứng gà vàng ươm gói rau và thịt nguội, cháo ngũ cốc đang còn nóng hổi, bên trong bỏ thêm không ít nguyên liệu, cậu ngửi thấy hương sữa tràn đầy, mang theo một chút vị ngọt, nhà hàng cũng chưa chắc đã có trình độ này.
Tạ Diễn không chắc chắn nhếch mày: “Có thật là anh nấu không đó?”
Cù Tranh Viễn vội giải thích: “Trời đất chứng giám! Bốn tiếng đồng hồ! Đi đâu mua về được hết mớ này cho em?”
Tạ Diễn nếm thử bữa sáng với vẻ đầy kính trọng, cậu thường ngước mắt liếc nhìn đối phương.
Hẳn Cù Tranh Viễn vì qua mắt mọi người nên ăn mặc rất giản dị, một bộ đồ thể thao với giá cả phải chăng, để mặt mộc hoàn toàn, trên cằm còn đeo khẩu trang màu đen, năm tháng hoàn toàn không lưu lại quá nhiều vết tích trên mặt hắn, chỉ khi cười lên thì khoé mắt mới có thêm hai nếp nhăn.
Ngoài cửa sổ có ánh sáng chiếu vào, bình minh ấm áp xua tan sương mù sáng sớm, Tạ Diễn thưởng thức khuôn mặt quen thuộc nọ, luôn có ảo giác thời gian chưa từng trôi qua.
Ăn xong bữa sáng, y tá bệnh viện chợt đưa đến một túi lớn đồ ăn vặt và nước uống, đều do một vài người dân thành phố tốt bụng mang đến bệnh viện thăm hỏi cảnh sát.
Tin tức hôm qua đã đăng khắp các diễn đàn, mọi người đều lo lắng không yên theo, lại sợ quấy rầy bên cảnh sát nhân dân nghỉ ngơi nên gửi đồ ở quầy y tá.
Tất thảy trên thế giới này đều thống nhất đối lập, có tà ác ắt có thiện lương, có đêm tối ắt sẽ có ánh sáng.
Bên dưới túi đồ có một bức thư cảm ơn ngắn, vừa nhìn đã biết là nét chữ của trẻ nhỏ, dùng bút màu vẽ mặt trời và lá cờ, non nớt nhưng chân thành, bé còn nói sau này lớn lên cũng muốn làm cảnh sát bắt kẻ xấu.
Lúc Cù Tranh Viễn nhìn thấy Tạ Diễn cười ngây ngô với nét chữ vụng về ấy, hắn chợt hiểu rõ vài chuyện.
Mặc dù công an là một công việc bình thường lại vất vả, nhưng người có thể kiên trì tiếp tục với cương vị này chắc chắn có tín ngưỡng của họ.
Khi một nhóm người này sở hữu tín ngưỡng vững chắc, họ cũng không còn bàn cãi về công bằng hay được mất, khó khăn hay áp lực, người luôn có ánh sáng trong tim sẽ không sợ hãi bóng tối.
Lúc chín giờ rưỡi phải đi qua tòa nhà bên cạnh xếp hàng kiểm tra, Cù Tranh Viễn lo Tạ Diễn đi đứng không tiện, hắn xuống lầu mượn xe lăn đẩy cậu đi.
Tạ Diễn vừa đặt mông xuống đệm đã không nhịn được cảm khái: “Sao em có cảm giác đã già bảy, tám chục tuổi nhỉ.
”
Cù Tranh Viễn thấy khe hở thì cắm kim vào*: “Vậy cũng phải có một người bạn đời mới được, nếu không thì già rồi ai bằng lòng đẩy em mỗi ngày?”
*ý chỉ nắm bắt thời cơ, tận dụng hết không bỏ sót gì.
“Em có tiền, em tìm bảo mẫu không được hả?”
“Suy cho cùng vẫn là người ngoài, có thể tận tâm với em đến đâu chứ, em nghĩ đi, đến khi em một bó tuổi, có khả năng mắc Alzheimer, có lẽ còn không làm chủ được đại tiểu tiện nữa…”
Tạ Diễn tức đến nỗi căng giọng lên: “Anh không thể mong mỏi em khỏe mạnh hơn xíu à!”
Cù Tranh Viễn cười kéo khẩu trang lên, cài mũ lưỡi trai, thong thả đẩy cậu ra bên ngoài.
Tạ Diễn mới nhìn thấy vẻ ngoài của mình trong gương thang máy, cậu ngẩng đầu nói: “Anh cứ như sát thủ ấy, em cứ cảm giác cửa thang máy vừa đóng thì anh sẽ lấy một ống tiêm từ trong túi ra rồi đâm một phát vào cổ em.
”
Đầu óc Cù Tranh Viễn như được khai sáng, nhanh chóng tiếp lời: “Sau đó em vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình nằm trên giường anh.
”
Tạ Diễn trợn trắng mắt.
Cù Tranh Viễn nhìn thấy biểu cảm nho nhỏ của cậu trong gương, hắn nhếch khóe miệng cười: “Tình tiết xuyên không tiêu chuẩn, có khi còn xuyên đến bồn tắm đó, cả người đều ướt đẫm.
”
Tạ Diễn bĩu môi: “Anh thích xem mấy cái bỉ ổi này chứ gì.
”
“Thì em nhã nhặn, hoá ra lúc em ‘lái máy bay’* đọc thuộc Đường Thi Tống Từ phải không?”
*Từ mang ý nghĩa “thủ dâm”.
“…” Tạ Diễn lại trợn