Edit: Sa
Beta: Kem
***
Cù Tranh Viễn cứ tưởng Tạ Diễn chọn ở lại vì tương lai, nhưng thực ra phần nhiều là vì câu “Nếu em kiên trì như thế, anh sẽ là nhân chứng về mặt thời gian cho em”.
Đời này của Tạ Diễn không có cơ hội thân cận quá nhiều với người thân, vậy nên cậu sẽ không xem dịu dàng và yêu thương thành điều hiển nhiên, cậu thật sự trân trọng những người thương yêu cậu.
Bản thân còn không giải quyết được cảm giác tội lỗi, cậu nào dám kéo theo Cù Tranh Viễn cùng gánh chịu những thứ đó.
Lúc rạng sáng, ngoài cửa sổ vang lên mấy tiếng chim hót, chân trời có một mảng ánh sáng màu đỏ xuyên qua tầng mây mỏng manh, tiệm đồ ăn sáng bên đường kéo mở cửa cuốn, bắt đầu chào hỏi lượt khách đầu tiên, đêm dài vô tận đã trôi qua như thế.
Tạ Diễn đứng trên ban công nổi gió.
Hạ Thành là vùng duyên hải, không có mùa đông, nhưng gió sáng sớm vẫn rất lạnh, Cù Tranh Viễn về phòng tìm áo khoác rồi khoác lên cho cậu.
Phiền muộn đầy ắp của Tạ Diễn cũng dần bình phục theo mặt trời ló dạng, nhưng cậu vẫn cảm thấy có một phần trống rỗng trong tim.
Từ bỏ là chuyện trong chớp mắt, cái khó là sau khi từ bỏ phải đối diện với nội tâm của mình như thế nào.
Thực ra so với oán hận Đào Dã, thiếu nợ Tạ Mạn vẫn chiếm nhiều hơn.
Tạ Diễn cúi gằm mặt, đôi mắt đo đỏ: “Chị ấy chăm sóc em nhiều năm như thế nhưng em lại không có năng lực bảo vệ chị ấy an toàn, vậy nên em luôn muốn làm chút chuyện vì chị… Em cảm thấy em rất có lỗi với chị.”
Cù Tranh Viễn hơi đau lòng ôm lấy cậu: “Vậy em sẽ trách anh năm đó không bảo vệ em sao?”
Tạ Diễn nói ngay không cần suy nghĩ: “Đương nhiên sẽ không.”
Cù Tranh Viễn nghiêng đầu hôn lên tai cậu: “Vậy là được rồi, chị ấy chắc chắn cũng sẽ không trách mắng em.”
Tạ Diễn vẫn rũ mắt thở dài: “Đời người thật bế tắc, cảm thấy làm chuyện gì cũng sai, làm chuyện gì cũng có khả năng sẽ hối hận.”
Cù Tranh Viễn không bác bỏ quan điểm của cậu, chỉ duỗi tay nắm lấy bàn tay cậu, mượn cách này truyền cho cậu chút năng lượng ấm áp.
“Trước kia anh cũng hoài nghi ý nghĩa của cuộc đời, đặc biệt là mỗi lúc thỏa hiệp với cuộc sống, lúc không ngừng mất đi, cảm thấy tương lai đều là một mảng tối tăm…”
Tạ Diễn quay đầu nhìn hắn, đáy mắt Cù Tranh Viễn sáng trong, khoé miệng nhẹ nhếch, tiếp tục nói: “Nhưng sau này anh phát hiện ra rằng bất kì khoảnh khắc nào cũng không thể mất đi dũng khí tiến về phía trước.
Lúc anh đi học cực kỳ thích trượt băng, thầy giáo và bạn học đều khen ngợi anh ưu tú, anh cũng hy vọng có thể vào đội tuyển quốc gia, vì đất nước làm thật nhiều chuyện vinh quang hiển hách, nhưng sự thật là vóc dáng của anh ngày càng cao, độ dẻo dai của cơ thể lại ngày càng kém, rất nhiều động tác tập luyện anh đều không thể thành công.
Huấn luyện viên khuyên anh đừng nên lãng phí thời gian vào nghề trượt băng, anh thực sự rất suy sụp, cảm thấy ông trời cướp đi tương lai của anh, nhưng em nhìn anh của bây giờ xem, không phải vẫn rất tốt đó sao?”
Tạ Diễn hơi bất ngờ, cậu nhớ lại ngày trước còn cười nhạo Cù Tranh Viễn là một vận động viên đứng bét thì rất áy náy.
“Hoá ra anh còn có quá khứ không ai biết thế này…”
“Đó là đương nhiên, ai cũng có quá khứ.
Em mong ngóng đồ vật em tự đánh mất, cứ luôn cảm thấy thế giới này bất công, nhưng nếu như em cố gắng vượt qua mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm tiếp theo, lúc em quay đầu nhìn lại, nói không chừng em sẽ vui mừng vì khi ấy mình đã từ bỏ vài thứ.
Đời người luôn tràn đầy những điều kinh hỉ, giống như anh hết lần này đến lần khác gặp được em.”
Đang đàng hoàng bỗng nhiên thốt ra một câu tỏ tình, Tạ Diễn vừa có phần ngạc nhiên lại vừa có chút mê mẩn.
Cù Tranh Viễn xoay người nâng hai má cậu, nói một cách chân thành: “Cảnh sát Tạ, nhìn về phía trước, kiên trì với lý tưởng và niềm tin của em, dùng hết khả năng của em để bênh vực công bằng chính nghĩa, bảo vệ càng nhiều người cần em, thế giới này có lẽ sẽ ít đi một vài tội phạm nhờ em đó nhỉ? Như thế không tốt sao em?”
Tạ Diễn ngơ ngác nhìn hắn, cậu phát hiện năm tháng đã biến người đàn ông trước mắt thành một người vừa trưởng thành vừa rộng lượng, có một loại quyến rũ mà chàng trai ban tự nhiên vụng về như cậu không thể hình dung, tựa như trong một sát na nào đó, thế giới trước mắt lại bừng sáng hơn rất nhiều.
Cù Tranh Viễn nhớ đến một chuyên: “Em quăng bé Sư Tử đi đâu rồi?”
Tạ Diễn vòng tay qua bụng bé Hổ, ôm nó vào trong ngực: “Em để nó ở nhà Khương Phi rồi, đợi lát nữa em đến đón nó về.”
Cù Tranh Viễn đoán nguyên nhân cậu gửi mèo bên ngoài hẳn là vì sợ đánh thức nhân chứng.
Thành thật mà nói, hắn vẫn rất tò mò nếu tối đó Tạ Diễn mà hoàn thành kế hoạch thì sẽ thế nào, nhưng thấy nụ cười Tạ Diễn để lộ khi hôn nhóc mèo, hắn chẳng muốn quấy nhiễu cảnh tượng tốt đẹp này.
Bao gồm cả năm tháng cuối đời dài dằng dẵng còn lại, ngay cả nhắc hắn cũng không muốn nhắc đến ngày giao thừa đặc biệt này, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Trong tim hắn, bạn trai của hắn mãi mãi đều là cảnh sát Tạ vừa nói dối thì đỏ mặt, dịu dàng lương thiện lại tràn đầy cảm giác chính nghĩa.
Đêm giao thừa trôi qua trong một tràng tiếng pháo nổ.
Với Tạ Diễn mà nói, kế hoạch này miễn cưỡng liệt vào quá khứ, nhưng Cù Tranh Viễn vẫn nhớ chuyện Đào Dã bắt nạt bé cưng của hắn, chuẩn bị thay đổi cách suy nghĩ đi đối phó gã.
Có thể trông chờ một kẻ điên rồ tuân thủ pháp luật lúc gã xử lý chuyện khác không?
Cù Tranh Viễn kiên quyết không tin đời này Đào Dã chỉ từng phạm phải một lỗi, vậy nên hắn âm thầm điều tra, phát hiện dưới tên gã còn có một công ty đầu tư quy mô nhỏ khác.
Công ty mở ở tỉnh khác, mấy năm gần đây hạng mục đầu tư hầu như đều không có lợi nhuận nhưng lại chưa từng ầm ĩ tranh chấp kinh tế nào.
Tạ Diễn hẳn là chưa đụng được đến mấy thứ này, vậy nên cậu không hiểu, nhưng nhìn từ góc độ của một người ngoài mà nói thì chắc chắn là chuyện không bình thường.
Mở công ty không lợi nhuận chắc chắn có thứ gì đó khác, rửa