Edit: Kem
Beta: Kem
***
Ngày hôm sau, Tạ Diễn dậy rất sớm.
Mặc dù đêm qua mưa to gió lớn đêm qua khiến cậu đau eo mỏi lưng nhưng vẫn không thể giảm bớt sự chờ mong được đi du lịch của cậu.
Chuyến phà sớm nhất là lúc năm giờ, vốn không có nhiều khách lắm, mà ở trong khu vực chờ dành cho khách VIP chỉ có hai người bọn họ nên Tạ Diễn mạnh dạn nắm tay Cù Tranh Viễn.
Ý định ban đầu của cậu là nắm tay một lúc cho đỡ ghiền thôi nhưng không ngờ cái tên kia càng nắm càng chặt, căn bản không muốn buông ra.
Họ nắm tay nhau cùng bước lên chuyến phà xuất phát đến Kojima, nhân viên trên boong phà chỉ nghĩ họ nắm tay nhau vì sợ đối phương ngã nên chỉ chào đón theo thói quen: “Nếu các anh muốn một chiếc kính viễn vọng thì có thể đến quầy phục vụ lấy nhé, hôm nay sương mù không dày lắm, mọi người có thể nhìn thấy được phong cảnh trên đảo Kojima đấy.”
Tạ Diễn như một chú thỏ con nhảy tung tăng lên khu vực dành cho khách VIP ở tầng hai, Cù Tranh Viễn vẫn như cũ cầm điện thoại theo ở phía sau quay video, hắn luôn muốn tham lam lưu giữ lại từng khoảnh khắc vui vẻ trên khuôn mặt của Tạ Diễn, hắn sợ sau này mình già đi thì đầu óc hay quên, khó mà nhớ được khuôn mặt rạng rỡ ấy của người yêu.
Cánh cửa thuỷ tinh bị Tạ Diễn dùng tay đẩy ra, mùi biển phả vào mặt, bọn họ nắm tay bước lên sân thượng, Tạ Diễn gấp gáp nằm dài bên cạnh lan can phòng hộ.
Một cơn gió lớn thổi vào khiến quần áo của cậu phồng lên, Tạ Diễn kinh ngạc chỉ mặt biển: “Anh ơi! Anh xem chỗ kia có cá kìa!”
Cù Tranh Viễn nghiêng người dựa vào lan can phòng hộ, giọng lạnh lùng như không khí trên biển: “Nếu không có cá thì nó còn được gọi là biển không?”
“Ừ ha”.
Tạ Diễn quay đầu nhìn ống kính điện thoại, nhắc hắn: “Coi chừng rơi điện thoại đó nha.”
“Không rơi đâu.” Cù Tranh Viễn đã chuẩn bị đồ nghề từ lâu, hắn lấy từ trong túi ra một sợi dây, quàng nó qua cổ rồi cột dây vào một cái lỗ nhỏ trên ốp điện thoại.
Hắn vừa quay video vừa kết hợp giải thích năm nào tháng nào rồi cùng với ai đến đâu, Tạ Diễn cười nhạo hắn bắt đầu có khí chất cực kỳ giống hệt người già.
Sau đó Tạ Diễn mới biết, ông ngoại của Cù Tranh Viễn mắc bệnh Alzheimer từ mấy năm trước, lúc mới bệnh chỉ hay quên, không nhớ rõ mình đã ăn cơm hay chưa, sau này ngay cả cửa nhà cũng không tìm được, tâm trí rối bời đến nỗi ông còn quên luôn mình bao nhiêu tuổi, không nhớ rõ mình đã lấy vợ có con, còn suốt ngày muốn chạy ra ngoài.
Cù Tranh Viễn lo trước tính sau: “Anh sợ sau khi anh già đi, bởi vì vài thứ bất khả kháng mà dần dần quên mất em, mới nghĩ đến đó thôi anh đã thấy sợ rồi.
Đến lúc đó em phải lấy mấy bằng chứng này ra nói cho anh biết rằng anh đã có vợ rồi, hai chúng ta đã yêu nhau rất nhiều nhé.”
Tạ Diễn nghe không nổi mấy câu sến súa của hắn, cậu rùng mình, chợt cảm thấy sến súa: “Uầy – – em nổi da gà luôn rồi này.”
“Em đúng là đồ không hiểu phong tình!”
Tạ Diễn nhìn về phương xa, cười lớn: “Sau khi em nghỉ hưu, mỗi ngày em sẽ quấn lấy anh, anh mới không có cơ hội quên em nữa!”
Mất gần nửa giờ để đi từ cảng đến đảo, Tạ Diễn được thoả ước nguyện cùng Cù Tranh Viễn tận hưởng khung cảnh bình minh tuyệt đẹp.
Cậu chưa bao giờ thấy một đám mây nào đẹp như vậy, nó được mặt trời nhuộm từng chút một thành nhiều màu sắc sặc sỡ, mây trên đảo Kojima mờ ảo, chúng bồng bềnh giữa không trung giống hệt kẹo bông gòn.
Phà chạy rất nhanh, gió biển ẩm ướt và lạnh lẽo, Cù Tranh Viễn vòng ra phía sau rồi ôm Tạ Diễn vào lòng, dùng cơ thể chắn gió cho cậu.
Tạ Diễn quay đầu, nhanh chóng hôn lên sườn mặt hắn khiến Cù Tranh Viễn sửng sốt, gác cằm lên hõm vai cậu cười khúc khích.
Họ ở trên đảo Kojima hai ngày hai đêm.
Tạ Diễn nghĩ rằng trong chuyến du lịch này của họ, họ sẽ đi ăn khắp nơi rồi đến đêm thì về ngủ, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, vào buổi sáng của ngày đầu tiên, họ bị fans của Cù Tranh Viễn phát hiện, cả đường bị rất nhiều người đuổi theo muốn chụp ảnh hoặc xin chữ ký, căn bản không thể tận hưởng hoàn hảo di tích này.
Chờ khi trời tối, cậu mới dám lén lút lần mò ra khỏi homestay, nắm chặt tay người yêu đi dạo quanh đảo, cảm nhận sự hùng vĩ của thuỷ triều, nhưng với Tạ Diễn mà nói, đây đã là hạnh phúc mà cậu hướng tới.
Càng gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, dường như thời gian bên nhau càng trở nên quý giá.
Cù Tranh Viễn là một người đàn ông lãng mạn nên trong cuộc đời của Tạ Diễn thường xuất hiện những niềm vui bất ngờ chẳng hạn như một chuyến đi du lịch ở Kojima.
Ngay cả Tết thiếu nhi cậu cũng có quà cơ.
Vào một ngày nọ, cảnh sát Tạ bỗng có một suy nghĩ, cậu cũng muốn tặng cho hắn một món quà Thất Tịch, nhưng cậu nghĩ mãi cũng không nghĩ được ông chủ Cù bây giờ còn thiếu cái gì, mãi cho đến khi cậu nghe nói Khương Phi đang lên kế hoạch cầu hôn bạn gái trong Lễ tình nhân Thất Tịch cậu mới đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Sau khi tan làm, Tạ Diễn vội vã chạy đến tiệm chuyên bán đồ trang sức ở trung tâm thành phố và đặt trước một cặp nhẫn nam.
Hôm Thất Tịch, Cù Tranh Viễn đang đi giám sát quá trình quay phim tại khu vực điện ảnh ở Hạ Thành.
Đây là lần đầu tiên Tạ Diễn đến đây tham ban, nhờ sự hướng dẫn của Vương Bất Phàm, cậu lén lút mò mẫm lẻn vào phòng nghỉ một người của Cù Tranh Viễn.
Bày biện trong phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn trang điểm, một bàn trà và một chiếc ghế sofa.
Đáng nhẽ cậu phải lạ lẫm khi bước vào một không gian xa lạ, nhưng vì trên ghế sô pha vẫn còn một chiếc áo khoác quen thuộc mang mùi hương của Cù Tranh Viễn nên cậu thấy ấm áp vô cùng.
Vương Bất Phàm rót cho cậu một một ly nước ép: “Em ngồi đây đợi ở đây trước nhé, đợi cậu ấy xong việc, chị sẽ nói nó qua đây gặp em”
Tạ Diễn thưa vâng sau đó đắp áo khoác của hắn lên người, nằm nghiêng trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Khi Cù Tranh Viễn vừa nghe vợ mình đến thăm ban thì hớn ha hớn hở phóng về, tiếng mở cửa hơi lớn, đánh thức người vừa mới chìm vào giấc mộng trong phòng.
Tạ Diễn dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, quay đầu nhìn hắn: “Anh xong việc rồi à?”
Cù Tranh Viễn đóng cửa lại: “Còn hai cảnh nữa, em đói không, anh bảo trợ lý đi mua đồ ăn cho em nhé?”
“Không cần phiền vậy đâu,” Tạ Diễn đung đưa hai bàn chân, “Hôm nay không phải là ngày lễ tình nhân sao, lát nữa hai tụi mình cùng ra ngoài ăn đi!”
“Được đó!”
Cù Tranh Viễn chen đến bên cạnh cậu muốn tìm một chỗ ngồi xuống, ngón tay hắn vô tình chạm vào một thứ gì đó rất cứng.
Ban đầu Tạ Diễn muốn đợi tới sau bữa tối mới đem cục cưng ra tặng hắn nên cậu giấu, sống chết không cho nhìn.
Cù Tranh Viễn còn hăng hơn, hắn lập tức cù lét cậu khiến hai người lăn lộn mấy vòng trên ghế.
Khi ngón tay của Cù Tranh Viễn chạm vào hộp vải nhung, hắn bỗng có một linh cảm, hai mắt Cù Tranh Viễn sáng như bừng: “Quà em tặng anh đúng không?”
Tạ Diễn hừ một tiếng: “Anh trai đây khó lắm mới chơi một lần lãng mạn với anh, đều tại anh hết, chẳng có cảm giác kỷ niệm gì luôn!”
Cù Tranh Viễn đụng vào vai cậu: “Em cứ xưng anh trai hết lần này đến lần khác với ai đó”
Tạ Diễn cười khúc khích, cậu mở chiếc hộp nhung màu xanh nước biển ra.
Bên trong đựng hai chiếc nhẫn đôi pha lê bạch kim có cùng một kiểu dáng, ở giữa có khảm một viên kim cương, nếu quan sát kỹ sẽ thấy nhà thiết kế còn dùng tay nghề tuyệt diệu chạm khắc một đôi cánh đang xoè ra, độ tỉ mỉ khi chế tác khiến người ta trố mắt nhìn, ngay cả lông lũ bé xíu cũng có thể nhìn rõ.
Tạ Diễn lén lút liếc nhìn vẻ mặt của Cù Tranh Viễn, trong mắt hắn tràn toát lên đầy vẻ kinh ngạc có thể đoán định, có lẽ hắn cũng thích cặp nhẫn này, vậy cũng không lãng phí nửa năm tiền lương mà cậu tiêu tốn.
Thực ra trước khi mua cặp nhẫn này cậu cũng rất phân vân, vì Bộ Công an quy định không được đeo bất kì trang sức nào trong quá trình thi hành công vụ.
Mua đồ đắt tiền thì thấy lãng phí nhưng cậu lại muốn tặng cho bạn trai món đồ tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình, sau một hồi mày mò, cuối cùng cậu chọn cặp nhẫn này.
Tạ Diễn cầm ngón tay của Cù Tranh Viễn, lấy ra một chiếc trong cặp nhẫn, ngắm chuẩn ngón vô danh rồi chầm chậm đeo vào, vừa đeo vừa ngâm nga giai điệu bài hát “Wedding March”, Cù Tranh Viễn bị cậu chọc cười, hắn cũng cẩn thận lấy chiếc nhẫn còn lại rồi đeo vào cho cậu.
Ánh chiều tà của mặt trời sắp lặn chiếu sáng đôi mắt của họ.
Mười ngón tay của ai người dính chặt vào nhau hơn nửa ngày, Cù Tranh Viễn cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Tạ Diễn, sau đó hôn dọc theo cánh tay, cuối cùng đẩy cậu ngã xuống sô pha.
Những ngón tay thon dài trượt xuống bụng dưới sau đó lướt lên ngực rồi xoa nắn, Tạ Diễn bị động tác thành thạo của hắn làm mất lý trí, giơ tay quàng lấy cổ hắn…
Chưa kịp lột sạch quần áo thì có tiếng gõ cửa, Tạ Diễn lập tức tỉnh táo, dùng chân thần của Như Lai đạp Cù Tranh Viễn từ đầu này qua đến đầu kia sô pha.
Cù Tranh Viễn mặt mày nhếch nhác leo lên ghế ngồi đồng thời lườm Vương Bất Phàm — người vừa đẩy cửa vào một cái: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Nhìn thấy quần áo không chỉnh tề của cả hai, cô biết mình vào không đúng lúc mất rồi, cô do dự nói: “Không, là chuyện không quan trọng lắm, hai đứa tiếp tục —-”
Mặt Tạ Diễn đỏ bừng.
Sau khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Vương Bất Phàm nữa, Cù Tranh Viễn lại chưa thỏa mãn ham muốn mà mãn nhào qua hôn cậu, Tạ Diễn lo lắng nói: “Như này không ổn lắm nhỉ? Suy cho cùng vẫn có người ngoài mà anh.”
Cù Tranh Viễn cười nói, “Chị Phàm là người duy nhất đến đây, chị ấy có phải là người ngoài đâu, hộp ba con sói ở nhà chúng ta do chị ấy trả tiền tài trợ đó.”
“Fuck!”
Nhắc đến mấy món đồ chơi nho nhỏ, Cù Tranh Viễn bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng, hắn lấy một cái hộp vận chuyển dưới ghế sô pha ra, đây là một món quà nhỏ được hắn đặt trên mạng hồi trước, vừa được giao đến hôm qua.
Thất Tịch năm này cũng tính tặng cho bạn trai nhỏ món quà ấy.
Trong nháy mắt Tạ Diễn vừa mở ra đã đóng lại ngay vì bên trong chứa đầy đồ chơi người lớn kỳ lạ.
Cù Tranh Viễn đã từng xem xét một lượt công dụng và đặc tính của đống đồ này, hắn từ lôi trong hộp ra một chiếc vòng cổ bằng da, hỏi bằng ánh mắt mờ ám: “Em biết cái này dùng như thế nào không?”
Tạ Diễn từng thấy nó trong một bộ phim khiêu dâm, đeo vào cổ sẽ giống như một chú cún, nếu không nghe lời