Bên trong hoa viên Tống gia hương thơm ngọt ngào của những khóm hoa hồng vươn vấn khắp nơi, trên chiếc xích đu nhỏ Ái Linh đang ngồi tựa đầu vào vai Từ Ngôn Mặc lẵng lặng không một tiếng động, Từ Ngôn Mặc vươn tay khẽ xoa đầu cô, anh hỏi.
" Linh Linh năm đó... rốt cuộc đã có việc gì xảy ra...tại sao em....???"
Ái Linh nghe đến đây khẽ hít một hơi thật sâu, bàn tay nhỏ bé của cô cầm lấy tay anh cô chậm rãi viết lên đó từng chữ
" Không có việc gì chỉ là bỗng một ngày phát hiện em có thêm một cô chị gái cùng cha khác mẹ, mẹ em cũng vì thế mà đau khổ thời gian dài sau cùng lại chọn cách tự sát để kết liễu đời mình, để lại một mình em gặp đã kích quá lớn từ đó không thể mở miệng nói chuyện một lần nào nữa "
Từ Ngôn Mặc nhíu mày, anh cảm nhận được trong từng câu chữ của cô đây chỉ mới là một nữa sự việc năm đó mà thôi nhưng nhìn thấy ánh mắt có phần hoang mang của cô nên anh cũng không dám hỏi sâu hơn, anh chờ cô...chờ đến một ngày cô nguyện ý nói hế tất thảy với anh....chờ một ngày cô nguyện mở lòng với anh.
Thời gian 12 năm nói ngắn không ngắn nói dài cũng không dài, nhưng có một số việc đã không còn như trước nữa rồi cô nhóc nghịch ngợm hoạt bát năm nào bây giờ đã trưởng thành trở nên ít nói và sống nội tâm hơn rất nhiều....bây giờ anh đã đoán được vì sao ngày đó trong bệnh viện cô trở nên khác thường như thế.
Nghĩ đến đây cõi lòng anh không khỏi xót xa, Từ Ngôn Mặc vươn tay khẽ ôm cô vào lòng dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, anh nhẹ nhàng nói.
" Không sao...bây giờ đã có anh rồi....sau này có việc gì thì em hãy nói với anh nhé.... được không, Linh Linh?"
Ái Linh mỉm cười gật đầu, thật ra cõi đời này có một người tình nguyện vì bạn mà chịu