Ái Linh chỉ ở trong hội trường một lát liền đi ra ngoài, cô đến đây là vì ông nội bây giờ điều ông muốn cô đã thực hiện xong thì cô không cần phải ở lại bên trong đó nữa.
Đi trên con đường cũ kĩ mà dường như hết mức quen thuộc này, men theo lói mòn ra phía sau là một vườn hoa hồng đỏ thắm ngát hương cạnh đó có một chiếc xích đu.
Cô đi đến ngồi xuống lẵng lặng ngắm nhìn những bông hoa kia trong đầu lại không khỏi nhớ nhung nụ cười ấm áp mà dịu dàng của Mẹ.
Đây là vườn hoa lúc còn sống mà mẹ cô một tay vun vén lên, mẹ đã sớm không còn mà bây giờ nó vẫn tươi tốt như thế chắc hẳn đã có một người khác vun vén thay....Ái Linh thoáng cười giễu một tiếng....haizzzz đời mà....
" Linh Linh...."
Trong không gian yên tĩnh bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên Ái Linh giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Từ Ngôn Mặc đã đứng gần đó lúc nào mà cô không hay.
Từ Ngôn Mặc chầm chậm bước đến ánh mắt vẫn một mực ở trên người cô không rời, Ái Linh có chút nghi hoặc vì sao anh lại ở đây nhưng vẫn đứng dậy cúi đầu xem như chào hỏi với anh.
Bỗng Từ Ngôn Mặc không nói không rằng kéo cô vào lòng ôm thật chặt, chặt đến mức khiến cô có chút đau cô giẫy giụa khán cự muốn vùng ra khỏi vòng ôm của anh nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
" Linh Linh....Linh Linh....em không nhớ Mặc ca sao???"
Nghe thấy hai từ " Mặc ca " Ái Linh thân thể thoáng cứng đờ hai mắt mở thật to....Mặc....ca.....
*****************
" Linh Linh em đứng lại cho anh "
" Hihi..... không nha....đứng lại Mặc ca nhất định sẽ đánh vào mông Linh Linh....lêu lêu "
Trong vườn hoa hồng đỏ thắm thiếu niên cả người dính bùn đất đang hậm hực bắt lấy nhóc con bướng bỉnh nghịch ngợm vừa quăng bùn lên người cậu.
" Linh Linh, con lại trêu Mặc ca ca đúng không?"
" Hihi...mẹ ơi chơi vui... Mặc ca lúc nào cũng một bộ dáng nghiêm nghiêm túc túc...mẹ nhìn xem không phải bây giờ nhìn anh ấy trong sinh động hơn phải không ạ...."
" Con chào dì Linh Lan....nhóc con bắt được em rồi "
Từ Ngôn