Trên bàn ăn rộng lớn Ái Linh ngồi cạnh Từ Ngôn Mặc thấp thỏm nhìn đôi vợ chồng trung niên đối diện.
" Linh Linh...đây là ba Ngôn Mặc, Ngôn Triết....còn đây là mẹ Ngôn Mặc, Nghê Giao.....con cứ gọi là bác Từ với dì Từ là được...a...."
Nghe Từ lão gia giới thiệu một lượt Ái Linh khẽ mỉm cười gật đầu chào hỏi hai người, ba Từ lúc này lên tiếng.
" Không cần khách sáo con cứ tự nhiên như ở nhà là được rồi "
Ái Linh mỉm cười với ông hai mắt khẽ cong cong, ba Từ nhìn cô im lặng không tiếng động gật đầu hài lòng với Từ lão gia.
Từ Ngôn Mặc thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt, khi thấy ánh mắt ba mình nhìn Ái Linh có chút khác là thì trong lòng anh không khỏi dâng lên nổi nghi hoặc.
Nhưng trên mặt anh vẫn thể hiện như không có việc gì, nhìn sang bên cạnh thấy Ái Linh đang cụp mi mắt không dám nhìn lung tung, anh mỉm cười đưa tay sang nắm lấy tay cô thầm trấn an.
" Đừng căng thẳng, không có việc gì cả "
Ái Linh nghe được lời anh nói cô ngẩng đầu lên nhìn anh môi khẽ cong lên, cô gật đầu.
Lúc này có người hầu bước vào, theo sau còn có một người.
" Chào mọi người...oh....dường như cháu đến không đúng lúc rồi...."
Đi cùng lời nói là một bóng hình thướt tha Tống Mộc Hạ với nụ cười đoan trang bên môi bước vào, lúc này mẹ Từ vẫn giữ im lặng từ nảy đến giờ bỗng trở nên vui vẻ đón tiếp Tống Mộc Hạ.
" Tiểu Hạ đến rồi sao "
" Vâng thưa dì cháu mới đến ạ "
" Ừm ừm...Tiểu Hạ đến rất đúng lúc chúng ta còn chưa dùng bữa con cùng vào ăn đi "
" Vâng thưa dì...."
Hai người mỗi người một câu chào hỏi đến vui vẻ mà trên bàn ăn không khí trở nên đông cứng, sắc mặt hai lão nhân gia đều xám xịt nhìn Tống Mộc Hạ rồi lo lắng nhìn sang Ái Linh.