Một thông báo đến nghiêng trời lệch đất khiến mọi người trên bàn ăn nhất thời không ai dám lên tiếng, không gian im lặng đến mức nghe được tiếng kim đồng hồ chạy.
"Không được...."
Người lên tiếng phản đối đầu tiên vậy mà lại là Tống Mộc Hạ, không thể như thế được không lẽ hôm nay cô đến đây chưa ra trận mà đã thất bại thảm hại rồi ư.
Một tiếng này của cô liền nhận lấy một cái liếc mắt đầy sắt bén của Tống lão gia, khiến cô không khỏi rụt cổ lại.
Đừng thấy thường ngày Tống lão gia ôn ôn hoà hoà với mọi người mà lầm, một khi tức giận thì khí thế mạnh mẽ uy nghiêm của một vị " Tướng " nổi lên, mọi người ai cũng phải không rét mà run.
" Tại sao lại không được...."
Nghe giọng nói của Tống lão gia khẽ đanh lại, Tống Mộc Hạ có chút e dè nhìn ông, cô ngập ngừng nói.
" Ông nội...Ái Linh vừa trở về không lí nào lại gả em ấy ra ngoài sớm như thế chứ ạ....ngày thường vẫn là ông nội thương em ấy nhất, vậy sao ông lại muốn em ấy....."
" Đủ rồi.....ý ta đã quyết không cần nhiều lời....hơn nữa gái lớn thì phải gã chồng là lẽ đương nhiên...Mộc Hạ con vẫn nên ít lời lại một chút đi "
Đừng tưởng ông già rồi hồ đồ mắt ông còn rất sáng đấy, cái tâm tư nhỏ bé của Tống Mộc Hạ ông còn không nhìn ra sao.
Ngày thường chỉ cần có thời gian rảnh liền chạy đến Từ gia thân cận, con bé này vốn thông minh nhưng trong chuyện tình cảm lại quá mức cố chấp hồ đồ.
Ba lần bảy lượt Từ Ngôn Mặc đều là tránh né nó....mà nó vẫn không biết hoặc là giả vờ không biết cứ tiếp tục bám theo người ta.... đuổi theo đến vào bệnh viện quân y làm bác sĩ chỉ để gần gũi Từ Ngôn Mặc.
" Bác Tống....Vậy nếu gã chồng phải theo thứ tự lớn bé chứ ạ "
Mẹ Từ lúc này lên tiếng giải vây cho Tống Mộc Hạ nhưng lại không biết nhìn sắc mặt của Tống lão gia, lúc này ba