Lúc Ái Linh quay lại nhà Từ Ngôn Mặc đã là nửa tiếng sau trong tay cô còn cầm theo cả đống thuốc và cháo trắng vừa mua ở bên ngoài về.
Cô vội vàng bước vào phòng nhìn thấy Từ Ngôn Mặc vẫn nhắm mắt im lặng nằm đó cô có chút lo lắng đi đến đặc tay lên trán anh, nhưng có lẽ sợ không chắc chắn cô cúi người xuống dùng trán mình chạm vào trán anh để đo nhiệt độ cơ thể.
Từ Ngôn Mặc đang mơ màng anh cảm nhận được trên trán lành lạnh nơi khoé mũi còn thoang thoáng hương thơm dịu nhẹ trên người thiếu nữ, anh khẽ mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt to tròn long lanh đang lo lắng nhìn anh.
Ái Linh thấy Từ Ngôn Mặc đã tỉnh cô không khỏi mừng thầm cô lấy tay chỉ chỉ về đóng thuốc, rồi tiến đến đỡ anh ngồi dậy.
Ổn thoả rồi chính mình chạy đi lấy thuốc và nước đến đưa cho anh, Từ Ngôn Mặc nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô anh mỉm cười ngồi dậy nhận lấy thuốc cô đưa nhanh nhẹn uống.
" Cảm ơn em... Linh Linh "
Anh nắm lấy bàn tay cô khẽ vuốt ve, ánh mắt có lẽ vì bệnh mà trở nên yếu đuối nhu hoà hơn rất nhiều so với ngày thường.
Ái Linh chớp mắt giả vờ không thèm nhìn anh, cô rút tay ra khỏi tay anh khẽ bĩu môi rồi đi lấy cháo mới mua đến nhét vào tay anh.
Từ Ngôn Mặc thấy được hành động nhỏ của cô anh cũng không nói gì chỉ mỉm cười dịu dàng, anh vô cùng ngoan ngoãn nhận lấy cháo không nhanh không chậm từng thìa từng thìa mà ăn hết.
Ái Linh thấy anh ngoan ngoãn như vậy có chút không quen, không biết anh bị làm sao hôm qua giận cô còn hùng hùng hổ hổ mà hôm nay anh lại có bộ dáng sa sút như vậy.
Một bên suy nghĩ một bên cô đi đến đỡ anh nằm xuống, cô lấy di động ra gõ gõ rồi đưa cho anh đọc.
" Anh hãy nghĩ ngơi