Trời mưa thật lớn.
Bầu trời giống như một hố đen khổng lồ, trên con đường vắng vẻ chỉ có tiếng mưa rơi. Có khách sạn đèn sáng, có nơi tối om om. Lạc Hiểu cầm dù, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên đỉnh đầu, như có người không ngừng đánh xuống.
Cô không biết nghỉ ở khách sạn nào thì tốt.
Đây là một thị trấn hẻo lánh nằm biên giới Vân Nam, mặc dù cũng có phát triển du lịch phố cổ nhưng bây giờ đâu đâu chẳng là phố cổ, nơi đây đâu cạnh tranh nổi, du khách khá ít.
Đây cũng là nguyên nhân Lạc Hiểu lựa chọn nơi này. Thanh tĩnh, xa xôi. Dường như một mình có thể ở tại nơi này mãi mãi.
Lạc Hiểu đi một đoạn dài xuôi theo phiến đá, trong lúc lơ đãng, thoáng trông thấy bên cạnh là một bảng hiệu khách sạn.
“Tiệm Vong” (1)
(1) Dần dần lãng quên
Bảng hiệu làm từ mấy thanh gỗ cũ, chỉ có hai chữ đơn giản. Cánh cửa màu xanh lá cây đậm, bên trong cửa trồng khá nhiều cây xanh, ánh đèn uốn lượn, mờ mờ ảo ảo.
Lạc Hiểu như bị hai chữ kia hấp dẫn, cô thu dù lại, sải bước vào trong cửa.
Một bên vai dính nước mưa ẩm ướt.
Khách sạn trang trí rất tao nhã và gọn ghẽ. Trong sân xây một cầu trúc nhỏ, còn có cá. Sắc xanh phủ đầy. Một cô gái trẻ ngồi sau quầy bar, nghịch di động. Trông thấy Lạc Hiểu đi vào, ngẩng đầu cười rạng rỡ: “Xin chào!”
Lạc Hiểu: “Xin chào, xin hỏi còn phòng không?”
Thật ra đây là hỏi khách khí. Thị trấn nhỏ thế này, nhiều khách sạn như vậy, cũng không phải là mùa cao điểm, e rằng phòng trống còn rất nhiều nữa là đằng khác.
Quả nhiên cô gái gật đầu: “Còn!”
“Bao nhiêu tiền một đêm?”
Cô gái đáp: “Cô muốn hướng nhìn ra biển hay không? Phòng hướng biển thì ba trăm một đêm, còn không thì một trăm năm mươi đồng.”
Nơi đây là cao nguyên, dân bản xứ quen gọi hồ là ‘Biển’.
Lạc Hiểu suy nghĩ một chút, hỏi: “Hướng biển, có phòng rẻ hơn một chút không?”
Cô gái: “Thấp nhất là hai trăm tám chục đồng.”
Gương mặt Lạc Hiểu hơi hơi đỏ lên: “Có thể bớt một chút nữa không?”
Cô gái hình như cũng không phải là người quyết định, hơn nữa đã trễ lắm rồi, Lạc Hiểu là con gái, một thân một mình đi đến nơi hoang vắng này, ít nhiều cũng khiến cho đối phương đồng cảm. Cô ta nói: “Cô chờ một chút nhé, tôi đi hỏi ông chủ.”
Lúc này Lạc Hiểu mới để ý đến, phía sau quầy bar còn có một cánh cửa, bên trong bật đèn sáng, còn có tiếng TV loáng thoáng vọng ra.
“Đội Đức! Phạt đền! Là phạt đền…”
Thi đấu bóng đá.
Một lát sau, cô gái đi ra, khuôn mặt mang theo ý cười: “Ông chủ tôi là người dễ thương lượng nhất. Tôi có nói với ông ấy cô là một cô gái, ông ấy trả lời nếu ở phòng hướng biển giá thấp nhất là hai trăm hai mươi đồng, còn không thì là một trăm hai mươi đồng. Đây là giá thấp nhất rồi đó! Cô đi cả con đường này, không dễ thuê được phòng hướng biển tiện nghi như thế đâu. Hơn nữa khách sạn của chúng tôi trang trí rất đẹp, cô có muốn lên lầu xem phòng không.”
Lạc Hiểu tin chắc rằng điều kiện trong phòng nhất định sẽ không quá tệ —— Nhìn bên ngoài khách sạn có thể nhìn ra được phẩm vị của ông chủ, cũng là phong cách cô rất thích.
Nhưng cô thường xuyên ở bên ngoài, mỗi lần đi đều phải tiết kiệm tiền. Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng cô vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh: “Em gái à, em xem, đã hơn mười một giờ, trễ thế này chắc cũng không có khách đến thuê. Căn phòng của em cũng để không, chi bằng cho chị ở một đêm, sáng mai chị sẽ thu dọn phòng sạch sẽ cho em. Em xem, tính thế này có được không … Chị thuê căn phòng hướng biển nhưng giá thì của phòng bình thường, một trăm hai chục đồng!” Cô lại nhấn mạnh một lần nữa: “Dù sao đêm nay bọn em cũng không dùng đến, đúng không?”
Cô gái trợn tròn mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Đúng lúc này, âm thanh từ phía sau cô ta truyền đến: “Tiểu Mai.”
Một giọng nam trầm thấp, nhưng thanh âm trong vắt của tuổi trẻ. Là ông chủ khách sạn.
Tiểu Mai lại vội vàng chạy vào trong phòng.
Một lát sau, Tiểu Mai đi ra, sắc mặt khẽ biến, nhìn Lạc Hiểu vài lần, rồi lên tiếng: “Được rồi, cô đưa chứng minh thư cho tôi, phòng 201, hướng biển, một trăm hai chục đồng. Tiền thế chân một trăm đồng.” Sau đó hạ giọng nói nhỏ: “Ông chủ đồng ý! Haizza, ông ấy là như thế, rất tùy hứng.”
Lạc Hiểu nhịn cười không được, vội nói: “Cám ơn!”
Tiểu Mai tay chân lanh lẹ, rất nhanh giúp cô sắp xếp phòng ốc: “Tôi dẫn cô lên. Sáng mai, từ bảy giờ đến chín giờ là bữa sáng, do đích thân ông chủ nấu, mười đồng một món. Cô có ăn không?”
Lạc Hiểu vô thức trả lời: “Có!”
Tiểu Mai trở ra quầy bar, đi về phía cầu thang. Trên lưng Lạc Hiểu vẻn vẹn chỉ có balo, cô xoay người, cao giọng nói lớn về hướng cửa: “Cám ơn!”
Trong phòng, chỉ có âm thanh của trận bóng sôi động cứ tiếp tục vang lên.
——
Căn phòng quả nhiên giống như Lạc Hiểu dự đoán, đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch sạch sẽ. Trên tủ đầu giường đặt một bình sứ trắng, cắm một bông hoa tươi, cô không biết tên, cả căn phòng phảng phất hương thơm dìu dịu.
Suốt mấy ngày đường, rốt cục Lạc Hiểu cũng được nghỉ chân, cô cảm thấy toàn thân xương cốt rã rời. Cô kéo màn ra, sau đó nằm trên giường. Trời đã tối, mưa cũng đã tạnh. Bầu trời và cảnh biển đều một mảng hỗn độn, không sao, chỉ có âm thanh của thủy triều, cuồn cuộn xô vào phiến đá. Lạc Hiểu ngắm nhìn, cảm xúc không tên từ nơi sâu thẳm trái tim, từ từ lan dần khắp lồng ngực. Loại xúc cảm này như một bàn tay ấm áp vỗ về, chắc có lẽ chỉ có thể bắt nguồn từ thiên nhiên, từ không gian tĩnh mịch và bao la mới có được.
Thời gian dần trôi qua, cô nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
———
Lúc tỉnh dậy, trời mới tờ mờ sáng, xung quanh khách sạn cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo. Sáng sớm trời rất lạnh, Lạc Hiểu mặc áo khoác, cảm thấy vẫn chưa đủ, lại tròng thêm một chiếc áo lông, mới cảm thấy cơ thể ấm hơn được một chút.
Phía sau khách sạn là một rừng cây nhỏ và đầm lầy, khỏi đầm lầy, mới thấy được mặt hồ mênh mông mờ ảo. Lạc Hiểu rất muốn đi qua đó, cô ngay lập tức đi thẳng xuống lầu.
Cửa khách sạn vẫn đóng kín, trong sân không một bóng người. Chẳng biết, khách sạn nhỏ xíu vắng vẻ này một đêm có bao nhiêu khách trọ? Cũng không thấy Tiểu Mai, chắc còn đang ngủ trong phòng. Lạc Hiểu đi ra ngoài theo cửa khác, đi về phía rừng cây.
Sương mù dày đặc.
Dưới chân là bùn đất, mềm và ướt, giẫm xuống, mặt đất hơi lún. Hơi nước lẫn trong không khí phả vào mặt, khiến cho tâm tình con người trở nên vui vẻ thoải mái. Lạc Hiểu duỗi người vận động vài cái, sau đó chậm rãi đi dọc theo bờ sông.
Con chim bay ngang qua đỉnh đầu, cô nghe thấy tiếng gió thổi.
Ngẩng đầu, trên bãi cỏ trong rừng cách đó không xa, có một người đàn ông.
Còn trẻ tuổi, dáng người cao to. Cô mở to mắt nhìn lại lần nữa, đập vào mắt cô chính là cơ thể của người đàn ông đó. Anh ta không mặc áo, chỉ mặc quần dài màu đen rộng thùng thình. Cơ thể cân đối, cánh tay cơ bụng đều hoàn mỹ như người mẫu ảnh bìa. Không nhìn rõ mặt, chỉ thấy mái tóc ngắn gọn gàng.
Anh ta nằm rạp trên mặt đấy, đang tập chống đẩy. Một cái, hai cái, ba cái, … Động tác mạnh mẽ, dứt khoát, đàn ông như vậy, mỗi tấc trên cơ thể đều mang theo sức mạnh hoang dã.
Lạc Hiểu đã hai mươi lăm tuổi, đây là lần đầu tiên thấy dáng người đàn ông đẹp như vậy. Không biết suy nghĩ thế nào, cô lại xấu hổ, không dám nhìn chằm chằm. Sáng sớm, cô nam quả nữ ở trong rừng, một người đàn ông như vậy, không hiểu sao lại mang đến cho cô cảm giác muốn chiếm đoạt. Cô quay người, tính rời đi, không ngờ lại giẫm lên nhánh cây dưới chân, phát ra tiếng “răng rắc” giòn giã.
Người đàn ông kia hình như phát hiện, dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Lạc Hiểu rảo bước rời đi.
Đi mãi cho đến khi khuất tầm mắt, Lạc Hiểu mới đi chậm lại. Quan sát xung quanh đã đi gần đến hồ nước, khắp nơi toàn bùn lầy, bóng cây lắc lư.
Vốn dĩ là một buổi sáng yên tĩnh, dường như bởi vì sự xuất hiện của người đàn ông kia đã không còn yên tĩnh nữa rồi. Thật ra, Lạc Hiểu biết rõ người ấy chính là ông chủ khách sạn. Thích xem bóng đá, dễ nói chuyện, có phẩm vị, còn tùy hứng. Nhưng Lạc Hiểu vẫn không ngờ anh ấy là một người đàn ông như vậy.
Cô quay đầu tìm phương hướng, thoáng chốc đã có thể phỏng đoán được vị trí của khách sạn, liền tiến về phía trước.
Bùn đất dưới chân càng lúc càng trở nên mềm mại, lõm bõm nước, nhưng cô không để ý.
Vừa đi được một đoạn, đột nhiên, cánh tay cô bị một người túm chặt, cô hoảng hốt, bay mất hồn vía, theo bản năng ra sức giãy giụa, muốn chạy về phía trước. Nhưng cánh tay