Hàn Thác đứng trên thang chữ A, đang với lấy thịt khô và lạp xưởng. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, anh ngoảnh lại nhìn một chút, trông thấy ống quần màu đen.
Trong lòng anh nảy sinh một suy nghĩ, ra quyết định rất nhanh treo thịt khô lên vị trí cao hơn, sau đó từ trên thang chữ A nhảy xuống, lại gấp bỏ vào một góc tường, tự mình lại nhào vào nhà bếp, động tác liến thoắng.
Qua vài giây, khi nhìn thấy Lạc Hiểu xuống lầu, cô cũng chạy vào nhà bếp, trông thấy Hàn Thác mặc T-shirt trắng, thắt tạp dề màu đen, cúi xuống xào rau, cô khẽ dao động.
“Cứ thế nhìn anh thôi à?” Hàn Thác thờ ơ lên tiếng.
“Tài nấu nướng của anh học từ ai đấy?” Lạc Hiểu lấy một quả táo trên cái khay nhỏ cạnh cửa, cắn một cái.
Hàn Thác thoáng nở nụ cười, xuống dao như gió: “Hồi đó đi làm, sao nấu cơm được? Cũng chẳng kén chọn, thức ăn bỏ hộp cũng như làm cho heo ăn vậy, đói quá thì cũng phải chén sạch. Hai năm trước… bỏ việc, nghĩ đến chuyện kinh doanh khách sạn, nấu nướng rồi đủ thứ, tự học, rồi dần dần rèn giũa.”
Lạc Hiểu không hề lên tiếng. Chỉ cảm thấy miếng táo trong miệng có chút ngọt, lại có vài phần đắng chát. Cái đắng chát ấy như quá khứ đã qua: Em và anh chưa từng biết nhau.
Hàn Thác giương mắt nhìn cô: “Còn em? Tài nghệ thế nào?” Anh nhìn vào những ngón tay thon nhỏ trắng nõn của Lạc Hiểu, trong tiềm thức một cô gái dịu dàng nữ tính thế này, tài nấu nướng nhất định phải thuộc hàng khá giỏi: “Chẳng lẽ thâm tàng bất lộ, cao thủ giấu nghề?” Anh khẽ cười nói.
Không ngờ khuôn mặt Lạc Hiểu ửng đỏ, ném hạt táo vào thùng rác, thành thật thổ lộ: “Món gì em làm cũng không ăn được.”
Hàn Thác rất muốn cười, nhưng lại nể mặt nên nén nhịn.
Dường như để cứu vãn tình thế, Lạc Hiểu đặc biệt nhấn mạnh: “Nhưng mà trước đây ba mẹ em nấu cơm cũng ngon lắm. Xíu mại, cá hấp, măng tây xào … ăn ngon ngang ngửa với mấy nhà hàng có tiếng đó. Khi ấy, có rất nhiều bạn bè thích đến nhà em ăn cơm. Cũng do tài nấu nướng của ba mẹ quá tuyệt nên em mới không biết nấu. Em cho rằng, nếu như năm đó học qua, bây giờ tài nấu nướng, chắc cũng rất đáng khen thưởng…”
Câu cuối cùng còn chưa dứt, Hàn Thác đã nhoẻn miệng cười bắt lấy khuôn mặt của cô, cúi đầu hôn cô. Ngón tay anh vẫn còn dính nước, phảng phất mùi cà rốt và bắp ngô. Tay kia thì len giữa lưng cô và vách tường. Đây chính là nụ hôn ngọt ngào, thuần khiết nhất mà Lạc Hiểu trải qua. Cô bị hôn đến mức toàn thân run rẩy, cảm giác như có bàn tay của ai đó đang vỗ về. Cô biết, thứ đó thật ra là hơi thở của anh.
Hôn đến khi gương mặt cô đỏ ửng, Hàn Thác mới sung sướng, khẽ vỗ lên lưng cô một cái: “Mau đi giúp anh lấy một miếng thịt khô xuống. Buổi trưa làm thịt khô xào hoa tỏi. Không bỏ ớt.”
“Vâng!” Lạc Hiểu tránh ra hai bước, quay đầu thấy anh vẫn còn nhìn mình, trên gương mặt vui vẻ vẫn phiếm hồng. Lạc Hiểu bước nhanh về phía anh, ngẩng đầu, hôn phớt lên mắt anh một cái, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
Hàn Thác sờ sờ khuôn mặt của mình, cảm giác gì đây nhỉ … trong lòng dường như ẩn chứa một loại vui sướng vụng trộm. Rốt cục, sau một khoảng thời gian dài trốn trong ngọn núi hẻo lánh đã có thể bước ra ngoài, dũng cảm, khát khao muốn có được hạnh phúc. Và cô bước đến tựa như một hồ nước sâu trong vắt, khiến anh không thể kìm nén mà nhảy xuống.
Còn ngoài sân, Lạc Hiểu dựa theo lời dặn của anh, leo lên thang chữ A, đang đánh vật với mớ thịt khô. Nhưng chúng nó vẫn cứ lủng lẳng trên cao như vậy, cô đã đứng trên bậc cao nhất của thang chữ A, nhón chân lên cũng không tới. Cố gắng vài lần, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, ngoảnh đầu lại, liền trông thấy Hàn Thác đứng tựa vào cạnh cửa nhà bếp, cúi đầu cười. Phút chốc hiểu ra: Người này cố ý.
Có ấu trĩ không cơ chứ!
Lạc Hiểu tức giận: “Tự anh đến lấy đi.” Ra bộ muốn leo xuống. Hàn Thác bước đến hai bước, giữ thang: “Đừng mà, anh vừa rửa tay xong. Nếu không nhảy em nhảy lên xem có thể được hay không. Không phải em thật sự có khả năng đó sao? Yên tâm, nếu như ngã xuống, anh ở dưới đỡ em!”
“Thật chứ?” Lạc Hiểu bán tín bán nghi nhìn anh.
“Ừm!” Hàn Thác một tay chống cằm, nhìn cô: “Nếu không thì em nhảy thử một lần xem sao? Đây, hướng về chỗ này này.”
Khuôn mặt của Lạc Hiểu nóng hổi, nhỏ giọng nói: “Anh cố ý!”
Giọng Hàn Thác còn nhỏ hơn: “Ấy, em biết rồi à.”
…
Trong phòng, chỗ đứng lớn bằng gang tay, nhà bếp, hành lang, ở bên trong hai người dây dưa đến tận trưa. Ngay cả cái thang chữ A hàng secondhand, mua mất năm mươi tệ, cũng được ông chủ trưng dụng làm công cụ để đùa giỡn. Cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ khóm hoa này, đám cỏ kia, luống khoai tây và cải trắng trữ trong sân này, khắp nơi đều để lại vết tích yêu đương mờ ám.
Tiểu Mai ngồi chồm hổm trong sân, lặng lẽ tưới hoa.
Mình không nghe thấy, mình không nhìn thấy, mình không cảm nhận được gì …
Bởi mới nói khi yêu đương thì thiên lôi cũng không sợ, cô nàng Tiểu Mai tuy là người từng trải, nhưng ông chủ vừa mới ra tay đã đến thế này, không thẹn thùng, không gấp gáp,, thậm chí khiến cô ta tự cảm thấy xấu hổ.
Buổi trưa, Tiểu Mai tự mình ra ngoài kiếm ăn. Chỉ còn lại Hàn Thác và Lạc Hiểu ở nhà, ăn tỏi đài xào thịt và cải thìa thơm phức. Sau khi ăn xong, Lạc Hiểu xung phong nhận nhiệm vụ rửa chén. Còn Hàn Thác tựa vào ghế dựa ở hiên nhà nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy khoảng sân thuận mắt hơn rất nhiều. Suy nghĩ một chút, thì ra ‘bóng đèn’ Tiểu Mai kia rốt cuộc cũng biết lẩn đi.
Trẻ con dễ dạy. Hàn Thác quyết định bắt đầu từ tháng sau, sẽ tăng thêm cho cô ta mười đồng tiền lương.
“Buổi chiều em qua bên kia thu dọn, có thể khuya lắm mới về.” Trong phòng bếp vọng ra âm thanh của Lạc Hiểu. Bên kia, chính là căn phòng cô vừa thuê.
Hàn Thác nói: “Buổi chiều làm xong việc, sẽ đến tìm em ngay.”
“Nếu như anh bận quá thì đừng đi, tự mình em lo được.” Giọng nói của Lạc Hiểu khựng lại một chút: “Anh đã giúp em rất nhiều.”
Hàn Thác quay đầu nhìn vào nhà bếp, anh khẽ lên tiếng: “Nhiều gì chứ, nhìn xem kết quả của chúng ta hiện tại coi … Không tính là nhiều.”
Giọng nói của anh hơi nhỏ, giữa tiếng xối nước chảy ào ào, Lạc Hiểu không nghe rõ: “Cái gì chứ?”
Hàn Thác cười một tiếng: “Không có gì. Vậy em cứ từ từ mà rửa, anh đây đi ra ngoài. Tối đón em đi ăn.”
Lạc Hiểu cầm khăn lau nhẹ vành chén dĩa, nghe thấy anh tự xưng ‘anh’, có hơi buồn cười. Trong lòng tỉ mẩn tính toán một chút, trên giấy phép kinh doanh khách sạn có ngày sinh của anh mà, anh lớn hơn cô bốn tuổi.
Người đàn ông này, thi thoảng lạnh lùng, thi thoảng đáng yêu. Đôi khi nhạy cảm, đôi khi lại chậm chạp. Mấy ngày trước anh đột nhiên hôn cô, ngay cả cô cũng không ngờ. Nhưng có lúc ngẫm nghĩ, ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt, anh ở trong sương sớm nhìn vào mắt cô, ánh mắt lại thâm sâu tựa biển, rồi nhớ đến cũng có một ngày họ gặp nhau hai bên còn trao nụ hôn, cứ như là chuyện đương nhiên vậy.
Thế nhưng hôm nay, Hàn Thác không đúng hẹn đến ăn cơm cùng cô. Tuy nhiên, Lạc Hiểu cũng không lo lắng. Căn phòng mới kia rất lớn, suốt cả buổi chiều cô ở đây quét tước, còn chưa dọn xong một góc nhỏ. Đợi đến khi cô tất bận đến thắt lưng cũng mỏi nhừ, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, phát hiện cũng đã bảy tám giờ. Hàn Thác còn chưa đến. Cô lấy di động gọi cho anh, không có người nghe. Lạc Hiểu cũng chẳng thèm để ý, ném điện thoại sang bên cạnh, ngồi xuống một đống đồ đạc hỗn độn, gặm một miếng bánh mì nhỏ, uống nước, bữa tối cũng xong.
Bầu trời Vân Nam tối nhanh hơn trong nội lục nhiều. Khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trải dài, núi như người, nước như mộng.
Lạc Hiểu cúi đầu ăn được một lúc, một thân một mình ở một nơi tịch mịch thế này, đã trải qua hơn một năm. Nhưng lúc này, cảm giác lại không giống như trước. Có người, ở ngay dưới chân núi, như mây trôi, như biển rộng, thoắt chốc chiếm giữ cuộc sống của cô.
Lạc Hiểu biết, nơi đáy lòng mình vĩnh viễn cô quạnh, không cách nào cứu vãn. Cho dù là Hàn Thác cũng không thể.
Nhưng lúc này đây, cô vẫn muốn có được hạnh phúc. Muốn ông trời mở mắt một chút, cho cô tránh được lần này.
Trên đời khó mà gặp được một người như Hàn Thác. Cô biết.
Giơ tay nhấc chân là anh, mặt trời mọc của Lạc Hiểu cũng là anh. Bắt đầu từ ngày ấy, trong cơn mưa anh mở cửa đón nhận và giúp đỡ cô, cô thật sự đã lưu luyến không nỡ buông tay.
…
Xế chiều, Hàn Thác đến đồn cảnh sát một chuyến. Không bởi vì thứ gì khác, vụ án kia chưa phá được, đương nhiên trong lòng anh quanh quẩn mãi không thôi. Hơn nữa anh cũng không yên tâm với năng suất phá án của đám cảnh sát trong cái trấn nhỏ này.
Quả nhiên, vừa đi vào văn phòng cảnh đội, đã thấy bọn Tiểu Đàm mặt