Cái gì gọi là đáng giá hay không, mặc kệ bạn có nguyện ý hay không, cuộc sống đã chèn ép bạn, đã vậy cần gì phải tính toán.
Kỳ thực Tiểu Hải nói không sai, cô đã thay đổi.
Nếu là Quy Lan lúc trước, kích động tùy hứng không thể chịu ủy khuất, có người dám bắt nạt em trai bảo bối của cô, việc xông tới cho người ta một bạt tai là có thể xảy ra.
Nhưng một khi là người bị xã hội mài giũa, phải biết ở trong bụi gai, có lần mò bò lăn đánh quấy gì, đều chú trọng một chữ "nhịn", có thể nói đó là giáo điều không thể không tin.
Đương nhiên, cũng có không nhịn, Quan Long không thể chịu đựng sự tàn bạo của Hạ Kiệt mà liều chết tiến tới can gián, rồi bị nhốt sát hại; Khổng Tử không chịu sự "Thất lễ" vì không được chia khi tế thịt nên rời quốc, trốn đi 14 năm phiêu bạt gian khổ; Đào Uyên Minh không thể chịu đựng quan trường hắc ám, bỏ quan làm ruộng trải qua tháng ngày nghèo khổ.
Chỉ là, không nói đến thời đại thay đổi, một mặt hướng tới những người khí tiết không sợ gãy lưng, thường thường ngược lại một mặt cẩn thận nhẫn nhịn, rất sợ đi theo bước chân của họ.
(Quan Long Phùng: tên nhân vật huyền sử sống vào cuối thời nhà Hạ.
Tương truyền ông là một vị quan thanh liêm chính trực và mẫu mực thương dân, do can ngăn vua Hạ Kiệt và bị Hạ Kiệt giết chết).
Ngôn Tình Sủng
Cuộc sống sẽ không thích ứng với tình trạng bạn, cũng chỉ có thể nhịn lại nhịn, đổi lại đổi, mới không bị chỉnh tới đau.
Chuyện kiếm cơm cũng là nhìn mặt người, nhìn các loại sắc mặt, cũng là một chữ "nhịn".
Tuy vẫn không thể làm trọn mười phần, mặc cho ngực vẫn phồng khí, dù cho thường muốn hung hăng cho người đối diện một bạt tai, nhưng Quy Lan đã bắt đầu từ từ hiểu rõ, từ từ biết tới phải chịu đựng mà nở nụ cười xinh đẹp cùng sự ôn hòa lông mi thấp mắt thuận.
Quy Lan xoa xoa trán, cười khổ.
Nói thật, thực sự là bực muốn ân cần thăm hỏi cuộc sống của cả nhà hắn*, nhưng vẫn phải sống tiếp.
(ý là liều chết tới xử cả nhà đối phương)
Trước ánh nắng vàng dịu dàng phủ kín mặt đường, như thành kính vì đoạn đường tiếp theo mà hạ bút.
Khi Quy Lan mở hé cửa sổ, theo xe chạy chậm rãi, tiếng gió nho nhỏ rít qua tai, phất lên sợi tóc mai mềm mại bên tai.
"Để cô chê cười rồi." Quy Lan nhè nhẹ nói ra một câu.
"Đưa cô về nhà?" Lâm Dật Nhân hỏi.
"Không," Quy Lan cắn cắn môi, cười sảng một cái, "Đưa tôi tới khu đèn đỏ."
"...!Vì sao?"
"Vì sao cái gì? Đồ ngốc." Quy Lan cười rộ lên, dứt khoát dựa vào cửa sổ xe đối mặt nhìn Lâm Nhân, "Tôi đang có việc làm, ở đó tiếp người ta khiêu vũ mà thôi.
Có điều Hách tỷ càng thích sắp xếp các khoản thu nhập thêm cho bọn tôi, khi không có sắp xếp vẫn phải làm việc."
"Không bằng nói khiêu vũ chỉ là ngụy trang." Lâm Dật Nhân lạnh lùng lên tiếng.
Thanh âm lạnh tới độ giống như cửa kiếng xe, trên đường có chút sốc, cộm phải tách khỏi lạnh rắn còn có chút đau, Quy Lan rít một tiếng, ngồi đoan chính chút: "Tuỳ cô nói thế nào.
Lại nói lần trước, ở quán bar chờ khách, kết quả vì cô bị thương, tôi còn thả bồ câu cho khách nữa, bị Hách tỷ gọi điện thoại tới mắng một trận, còn phải mất thời gian đi nhận lỗi.
Cô nói, tôi còn dám làm thợ mỏ nữa sao?"
Lâm Dật Nhân ngẩn người: "Cho nên...!Cô đêm đó đi quầy rượu...!Là làm lại nghề cũ?"
"Hừ." Quy Lan liếc mắt, nói, "Tôi còn chưa tính hoàn lương đâu, sao gọi là làm lại được."
"Hờ." Lâm Dật Nhân đáp một tiếng, hai mắt nhìn thẳng phía trước xe, liền nhếch mép không thèm nói gì nữa.
Quy Lan trong lòng mơ hồ có chút thất vọng, cái này cảm giác mất mác tựa như nắng chiều nghiêng nghiêng từng tia một bao phủ, nhưng lại không tài nào nắm được ngọn nguồn từ đâu, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Tốc độ xe chạy đều đều, đoạn đầu của bài "Thời gian bị lãng quên" của Thái Cầm du dương vang lên, giọng nói trầm thấp mê đảo một đời người, men theo thanh âm của cô, người không có cùng tư vị trong lòng lũ lượt dâng cao.
Là ai đang gõ cửa lòng tôi.
Là ai đang lay động huyền cầm.
Lâm Dật Nhân thấy Quy Lan ngủ rồi, muốn tiếng nhạc nhỏ đi một chút, vừa mới điều chỉnh nút xoay, Quy Lan đang nhắm hai mắt vươn một tay giữ Lâm Dật Nhân, ngón tay trượt đến đầu ngón tay của Lâm Dật Nhân, chiếm lấy nút xoay, ngược lại vặn âm thanh lớn hơn.
"Thích?"
"Thích âm thanh trầm thấp trong trẻo như vậy.
Cô nói đi, Lâm Dật Nhân, vì sao cuộc sống lại phiền như vậy?" Quy Lan ai thán một tiếng, không còn buồn ngủ, chậm rãi trợn mắt.
"Cuộc sống phiền như thế, vẫn có giai điệu nhẹ nhàng, khoảnh khắc yên tĩnh như vậy." Lâm Dật Nhân đáp, "Ở khoảnh khắc đó, đem mọi thứ phiền não xua tan, thì tốt rồi."
Xe chầm chậm, tiếng gió nhè nhẹ, tiếng ca êm nhẹ, như là đem từng nhịp thời gian kéo thật chậm.
Qua cầu, đổi góc, ngừng đèn đỏ, đi đèn xanh, giữa việc đi đi dừng dừng, nhịp sống vẫn cứ thong thả.
"Nhắc tới." Quy Lan hít một hơi, lại thở ra, "Cám ơn nha."
"Ừ." Lâm Dật Nhân nhàn nhạt không khách khí chút nào chấp nhận lời cám ơn này, ngược lại trêu ghẹo nói: "Nếu tôi không vào kịp thời, có phải cô sẽ cãi vả với hiệu trưởng không?"
Quy Lan hừ hừ hai tiếng: "Hắn không cho tôi tiền, tôi dựa vào gì để hắn chà đạp tôi chứ?"
"..." Môi Lâm Dật Nhân giật giật, không xác định mà hỏi, "...!Chà đạp?"
"Cô đang nghĩ gì?" Quy Lan liếc cô trừng mắt, sau đó hét to giống như phát tiết, "Chà đạp tôn nghiêm của tôi.
Nhẫn nhịn cũng là có giới hạn! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!"
"..."
Âm thanh phát tiết theo xe bị vứt lại phía sau, nhất miệng ác khí tìm được chỗ xả ra ngoài, thảo nào Khổng phu tử chứng kiến Quý thị lập đội múa sáu mươi bốn người, hô to một tiếng "Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục" sau vẫn là tiếp tục nhịn.
Quy Lan không an phận mà động đậy, nhìn qua cửa sổ xe ngắm bốn phía, quay đầu nói: "Cô muốn lừa tôi đến chỗ nào?"
"Cô từng học qua đại học à! Học gì?"
"Ừ, học đến đại học năm 4, chưa học xong." Quy Lan thờ ơ đáp lại, lại nói, "Này, hình như cô đi sai đường rồi."
Bật đèn xe chuyển hướng, mắt không hề liếc qua: "Vì sao không học tiếp?"
Quy Lan miễn cưỡng liếc trợn mắt: "Cô nói xem vì sao người ăn mày ven đường bị đói, bọn họ không vào quán ăn mà ăn?"
Lâm Dật Nhân hiểu được gật gật đầu, nhưng đã nói đến nước này, trầm mặc hiển nhiên không phải lựa chọn tốt nhất.
Lâm Dật