Lâm Dật Nhân mở ảnh chụp trong album ra, vẻ mặt năng động của Triệu Trăn trước mắt, tóc dài đến eo chầm chậm lay động, khóe miệng cong lên kín đáo không lộ ra nụ cười, mặc dù không quyến rũ tươi đẹp như Quy Lan, nhưng hoà nhã hơn phong cảnh nhạt nhoà phía xa.
Phong cảnh trong hình là rừng cây bạch quả màu vàng, lá cây bạch quả rơi nhẹ nhàng rơi xuống, quả khô tán loạn dưới cây bạch, giấu tất cả huyên náo và ô trọc, biến thế giới thành một màu đơn giản tinh khiết, khô héo a, vẫn đang khô héo, đều hóa thành một sắc vàng, sau bao năm cùng nở rộ, cũng làm ấm áp lòng người đi.
Không biết tại sao, Triệu Trăn có một sự yêu thích gần như cố chấp với cây bạch quả diệp, cho nên trời thu hàng năm, hoạt động cần thiết là mang theo Triệu Trăn đến vì cây bạch quả mà đi dạo dưới cây xanh trong thành phố.
Cùng một đường với Triệu Trăn đến đây đã gần mười năm.
Nhớ kỹ lần đầu gặp gỡ em ấy, cũng là mùa cây bạch quả sắc vàng che kín mặt đất.
Khi đó Lâm Nhàn mới vừa từ nước ngoài trở về, chuyển vào trường học nổi tiếng trong thành phố này.
Đối với cô mà nói, đó là một khởi đầu hoàn toàn mới, ở chỗ này cô cũng không có người quen, cũng càng không người nghênh tiếp.
Lần đầu tiên bước vào trường đại học này là lúc hoàng hôn.
Một bóng đêm, một sáng mờ, còn có rừng cây bạch quả vàng óng đung đưa vào nhau, dường như muốn phân thắng bại với sắc trời này.
Lâm Nhàn bước vào trường này, dù cho sắc vàng của cây bạch quả có thể vẫn chói mắt, đối với người xa lạ như cô mà nói, thật giống như được nhiệt tình nghênh đón vậy.
Lâm Nhàn hơi mỉm cười một cái, rảnh rỗi tuỳ ý bước đi, lại không biết đã bước vào vận mệnh của em ấy.
Theo sắc trời tối đi từng chút, Lâm Dật Nhân một mình đi dạo sân trường này cũng cảm thấy không thú vị, sau đó lại nhất thời bị lạc đường, liền vừa đi vừa nhìn bốn hướng.
Lúc đi qua rừng, bên đôi tai nhỏ bé vang lên một ít âm thanh, lộp xộp lộp xộp, lộp xộp lộp lộp Lâm Dật Nhân lập tức cảnh giác, ánh mắt phối hợp lỗ tai tập trung vào hướng phát ra âm thanh.
Có bóng người.
Bóng người kia dường như đang rung rung, nấp sau cây bóng không cao không lùn.
Lâm Nhàn đứng nhìn chằm chằm một hồi, chợt nghe "A...!Hừ...", thanh âm dường như đau đớn thống khổ của nữ sinh phát ra, giọng run lập cập, thật là khiến người chú ý.
Lâm Nhàn lập tức cau mày lại, quay đầu muốn đi, một tiếng yếu ớt "Bạn học" từ phía sau lưng nhẹ nhàng tới, thanh âm nhỏ cứ như muốn bị gió cuốn đi.
Gương mặt nửa trắng bệch từ phía sau cây u oán thò ra, kèm theo thở dốc thống khổ đè nén.
Triệu Trăn vẫn luôn không có lưu hải, sợi tóc xốc xếch dán vào nửa gương mặt kia.
Trong mắt còn mang tia sáng có lời muốn nói không ngừng.
Quả thực không giống kiểu đang diễn.
Lâm Nhàn đến gần, thấy bộ dạng cô ta ôm bụng đau đến cả người run rẩy, thì trong lòng đã hiểu ra.
Ra vậy, Lâm Nhàn thẳng người, bốn mắt nhìn nhau với Triệu Trăn, một bộ dửng dưng như không tính vươn tay ra giúp.
Rõ ràng là sắp chịu không nổi nữa rồi, trong ánh mắt đều là vẻ khát cầu xin trợ giúp, nhưng cắn môi tựa hồ không định phát ra tiếng kêu nhờ người giúp đỡ.
Rất thú vị.
Lâm Dật Nhân quan sát cô.
Triệu Trăn đọc hiểu ánh mắt quan sát của Lâm Nhàn, tự nhiên cũng hiểu tâm tư muốn chọc ghẹo cô của Lâm Nhàn, cho rằng người trước mắt rất lạnh lùng tồi tệ, càng không muốn trước mặt cô ta bày ra bộ dạng chật vật này, tay từ trên bụng rút ra, khó khăn muốn vịn mặt đất đứng dậy.
Nhưng khí lực toàn thân đã bị dạ dày quặng đau rút hết, mới vừa đứng lên đã mềm nhũn.
Phản ứng của cô nữ sinh trước mắt này vượt khỏi dự liệu của Lâm Nhàn, Lâm Nhàn nhìn thấy động tác của cô ấy mà căng thẳng trong lòng, đưa tay đỡ cô ấy.
Lâm Nhàn cảm thấy trong nữ sinh kia ở lòng bàn tay một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng tăng thêm một phần lực để cho cô dựa vào vai mình.
Triệu Trăn vô lực giao nửa sức nặng thân người cho cô, hổn hểnh nói: "Cám...!ơn..."
Lâm Nhàn phiền muộn "ừ" một tiếng, nói: "Đừng nói chuyện." Tay trái ôm hông Triệu Trăn, tay phải cầm tay Triệu Trăn vòng trên cổ mình, từ từ di chuyển.
Sát bên trường học có một nhánh bệnh viện, lúc tới Lâm Nhàn vô tình thấy được.
Lâm Nhàn nhíu mày thật chặt, tuy vẻ mặt không đổi, Triệu Trăn vẫn cảm nhận Lâm Nhàn được đang khẩn trương từ bàn tay khẽ run run của cô.
Khi nãy ở xa nhìn cô, người này gương mặt lạnh lùng, bây giờ nắng chiều xế tà giống như dung hoà, phải chăng rất ôn nhu.
Triệu Trăn trên trán cũng ra một tầng mồ hôi, bụng quặn đau để cho người bên cạnh ôm chặt cô hơn chút nữa, gò má vừa vặn có thể tựa lên đầu vai của cô ấy.
Đi một đoạn, Lâm Nhàn sâu kín toát ra một câu: "Đừng hít thở."
Người bên cạnh cũng không quay đầu, lúc Triệu Trăn ngẩn ra, Lâm Nhàn tựa như ẩn nhẫn nói: "Ngứa."
Bước chân giẫm lên lá dưới gốc cây bạch quả, âm thanh ma sát nhè nhẹ đầy yên ổn, xào —— xạc ——.
Cuối mùa thu, trong lòng lại có cảm giác tản mát khác lạ, giống như nụ hoa lặng lẽ tách ra một chút, lộ một chút hương thơm.
Lâm Nhàn vẫn luôn nghi vấn Triệu Trăn tại sao đau dạ dày còn đi vào trong bụi cây, mỗi lần vậy Triệu Trăn mặt luôn ửng hồng lên, rất không có vẻ chịu mở miệng.
Cho đến năm năm sau, vào ngày kỷ niệm của hai người.
Mở hai chai rượu chát, cùng nhau ăn một bữa tối đặc biệt.
Triệu Trăn đỏ mặt bật mí câu đố "Kinh sợ trong bụi cỏ": "Em...!tự đi vào."
Lâm Nhàn giật mình: "...!Tại sao?"
"Em cứ nghĩ rằng một hồi là ổn, không muốn bị người khác thấy bộ dạng chật vật kia, ai biết..." Lâm Nhàn mặt đỏ bừng, chưa nói xong thì Lâm Nhàn không khỏi tức cười không được tự nhiên đứng dậy.
Lâm Nhàn kéo cô vào lòng mình: "Đó là lý do, không chịu mở miệng nhờ chị giúp đỡ."
"Còn có thể có lý do gì nữa, giữ mặt mũi thôi." Triệu Trăn nhẹ nhàng giãy giụa.
"Hôm nay, ở nơi này của chị không cần giữ mặt mũi nữa." Lâm Nhàn nhìn thẳng Triệu Trăn, nghiêm túc nói, "Mặt mũi của em, chị đều có thể hiểu thông suốt phải không?"
......!
Trải qua nhiều năm như vậy, những chuyện kia tựa như đã cách ngàn dặm vạn dặm, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới, trong lòng vẫn không nhịn được cười một tiếng.
Đang thất thần, điện thoại reo, là Triệu Trăn.
Thật giống như em ấy phát hiện ra sự nhớ nhung này, Lâm Dật Nhân nghĩ như vậy, lại có chút không khỏi bật cười.
Vừa nhấc máy, cả hai đều yên lặng cùng chần chờ.
Không biết đây có thể coi là sự ăn ý hay không.
"Chị ở đâu?" Triệu Trăn mở miệng trước.
"Chị ở..." Lâm Dật Nhân đảo mắt nhìn một chút chung quanh, thấp giọng, rất sợ Triệu Trăn hiểu lầm, trực tiếp trả lời: "Còn có chút chuyện, một lát sẽ về."
Triệu Trăn không trả lời, cách điện thoại di động nghe tiếng cô nhẹ nhàng thở dốc, tựa như gần trong gang tấc, đưa tay có thể chạm được.
Không mấy giây, truyền tới tiếng máy bận "Tích tích tích".
Lâm Dật Nhân có mấy phần lo lắng, tâm tư nhốn nháo đến bảy lầu, người phục vụ đẩy xe đến cửa phòng, lễ phép gõ cửa một cái như thường ngày.
Cửa kéo ra, người phục vụ nhỏ đột nhiên ngẩng đầu một cái, trên mặt trước quét qua một chút kinh ngạc, vội vàng cúi đầu xuống, trên mặt lại dâng lên một ít đỏ ửng.
Câu "Bữa tối cô yêu cầu" cũng chỉ nhớ vài ba chữ đầu còn lại cắm ở cuống họng.
Xe đẩy nhỏ bằng kim loại rung rung mà lung lay, đụng đĩa thức ăn phát ra tiếng động.
Người phục vụ miễn cưỡng nặn ra mấy chữ: "Bữa tối cô đặt."
"Không muốn không đói bụng không muốn ăn." Quy Lan miễn cưỡng đáp một câu.
"Để lại đi." Lâm Dật Nhân