Lại là thảm màu xanh lục tưởng như vô tận.
Golf là một môn nghệ thuật. Trong đó bao hàm từ tri thức về kiến trúc đến khí tượng.
Bản thân sân golf chính là một kiến trúc hoàn mỹ, greens, tee-box, hazards1…Dù gì đi chăng nữa cũng là kết tinh của nghệ thuật.
Khi vung gậy thì phải khống chế thân thể, đồng thời phải nắm chắc hướng gió cùng với tốc độ bay của bóng.
Sở Trung Thiên nhìn lướt qua Trầm Di. Sau đó hai người đi tới sân bóng, cũng chính là chiến trường.
“Ngươi chơi golf là để nói chuyện làm ăn?” Trầm Di hỏi Sở Trung Thiên.
“Ân, quả thực là như vậy.”
“Chẳng lẽ không có chút hứng thú nào của bản thân trong đó? Không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ từ trước tới nay hắn chỉ nỗ lực vì thăng chức, rồi quên mất đi những gì bản thân mình yêu thích.
Nếu như vậy có phải là quá tội nghiệp.
“Không có.” Thanh âm bình tĩnh mà lạnh lùng, Sở Trung Thiên khi làm việc thì luôn lạnh lùng như vậy.
“Vậy ngươi rốt cuộc thích gì a?” Không khỏi tức giận vì cuộc sống của Sở Trung Thiên, quãng thời gian nhàm chán như vậy, hắn làm thế nào mà vượt qua được?
“Ta thích làm tình cùng ngươi.” Vẻ mặt Sở Trung Thiên bình tĩnh giống như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt vậy.
“…” Trầm Di không còn gì để nói nữa.
Tại sao cái chuyện khó mở miệng như vậy mà Sở Trung Thiên lại có thể bình thản nói ra.
Tại điểm Tee-box ở rất xa thấy có bóng người. Người ở đó đang vẫy tay gọi bọn họ.
Trầm Di nhìn lại đằng sau, chỉ cảm thấy ánh mặt trời thật chói mắt.
“Đi thôi, không thành công cũng thành nhân.” ( đương nhiên câu này là ta chém rồi) Sở Trung Thiên cầm lấy hai túi gậy golf, cùng Trầm Di mở cửa xe lái đến Tee-box.
Khi xe đến Tee-box, tướng mạo người kia làm cho Trầm Di lắp bắp kinh hãi.
Những sợi tóc màu nâu nhạt thật dài, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lóe lên những tia nghịch ngợm, lớp lông mi dày, nước da không phải là trắng nhưng làm cho người ta cảm giác rất nhẵn nhụi, đôi môi phấn nộn. Làm cho người ta nhịn không được…dừng lại, hắn đang nghĩ cái gì vậy?
Khuôn mặt tựa như thiên sứ, làm cho người ta không thể đoán được tuổi cụ thể. Thoạt nhìn giống như hài tử 16-17 tuổi. Nhưng chiều cao của thân thể, không phải là chiều cao của một đứa trẻ.
“Là ngươi mời ta tới?” Thanh âm nhẹ nhàng phát ra. Khóe miệng hiện lên một nét nghịch ngợm.
“Đúng, hôm nay ta muốn đưa ngươi cái này.” Sở Trung Thiên đưa một bộ gậy golf trong tay mình đưa cho đối phương.
Ngón tay thon dài mở lớp bọc bên ngoài ra. Bên trong liền lộ ra gậy đánh bóng màu vàng, dưới ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.
“Hoàng giả chi long? Trời ơi, ngươi làm như thế nào mà kiếm được?” Cặp mắt xinh đẹp mở to, lóe lên tia kinh ngạc và vui sướng.
“Khi bộ gậy này ra đời thì ta không ở trong nước, cho nên không mua được, đến nay vẫn còn cảm thấy buồn bực.” Rút một cây gậy ra, dưới ánh mặt trời phát ra màu vàng chói mắt.
Hoàng giả chi long: Gậy golf mà trên thân gậy, cổ, tay cầm và đuôi được khảm vàng 24k, gia công tinh xảo mà lại sắp đặt rất tao nhã. Đó không chỉ là một đạo cụ trên sân bóng, mà còn là hiện thân của sự sáng tạo hoàn mỹ, có giá trị thực dụng và giá trị lưu giữ rất cao.
Thời điểm đưa ra thị trường, giá bán cao tới 45 vạn.
Gậy golf mà chỉ ở Trung Quốc đại lục và đặc khu Hương Cảng phát hành, trên toàn cầu chì giới hạn sản xuất 30 bộ.
Chỉ có 30 bộ. Cho nên hiện nay giá của bộ gậy này đã cao lên gấp cả chục lần.
Ngón tay thon dài mở bên trong ra, lấy ra giấy chứng nhận.
“Số 030? Là của cái tên biến thái thích cờ vây?” Trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên, đầy nghi hoặc nhìn về phía Sở Trung Thiên.
“Tất cả những người mua được bộ gậy này ta đều đã điều tra qua, chỉ có người này là không quá cuồng nhiệt với golf, cho nên ta nghĩ chỉ cần có tiền thì hắn sẽ chuyển nhượng bộ gậy này cho ta.” Trên khuôn mặt của thiếu niên xinh đẹp lộ ra biểu tình chán ghét.
“Ta nghĩ tên biến thái thích cờ vây này thực ra là một tên điên, hắn nói chỉ cần ta chơi cờ vây thắng hắn, hắn sẽ chuyển nhượng bộ nay cho ta. Hắn là cửu đẳng2 nha!” Nghĩ tới tình huống lúc đó, thiếu niên bực bội gãi đầu, lúc ấy thiếu chút nữa hắn đã đấm vào mặt tên đó rồi.
“Ngươi rốt cuộc làm thể nào mà có được?” Trong đôi mắt của thiếu niên tràn đầy hiếu kỳ.
“Buôn bán cơ mật.” Mỉm cười chuyên nghiệp, Sở Trung Thiên nói với Trầm Di.
“Vậy hôm nay chúng ta đừng nói chuyện làm ăn vôi, trước hãy chơi bóng đi a.” Thiếu niên lấy cây gậy đưa cho Sở Trung Thiên.
“Ngươi không mang theo Caddy?” ( cái này chú thích ở chap 11 rồi nhé, mọi người chịu khó lật lại) Theo Sở Trung Thiên thấy, từ đầu đến giờ cũng chỉ có mình thiếu niên.
“Dùng Caddy của ngươi không được sao?” Thiếu niên liếc nhìn Trầm Di, cười hỏi. [ Caddy – cầu đồng là tên một chức nghiệp, không phải nói bọn họ là nhi đồng]
“Cái này…” Sở Trung Thiên muốn nói cái gì đó lại bị Trầm Di chen ngang.
“Ân, được a, nhưng mà ta là dân nghiệp dư…” Luôn muốn làm điều gì đó giúp Sở Trung Thiên, cho nên Trầm Di liền đồng ý.
Mấy ngày nay Sở Trung Thiên đã đem toàn bộ những chuyện Caddy cần làm dạy cho hắn. Đương nhiên còn có cả những chuyện mà Caddy không làm. [Đại thúc, ngươi càng ngày càng…]
“Tốt, bắt đầu đi.” Thiếu niên nghiềm ngẫm liếc nhìn Trầm Di, sau đó nói với Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên nghe thiếu niên nói vậy chỉ đành đặt bóng xuống, sau đó định vị.
Tốc độ gió 1m/3s, không thay đổi nhiều.
Nhìn ánh mắt tựa như lang sói của thiếu niên, Sở Trung Thiên bỏ việc một gậy vào lỗ. Chỉ cần hống cho thiếu niên này vui vẻ là được a?
Dùng sức vung gậy, quả bóng trên không trung vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, rơi xuống greens, cách lỗ chỉ có 3m.
“A, thật đáng tiếc. Nếu tay trái của ngươi thêm một chút lực là có thể một gậy vào lỗ rồi.” Khuôn mặt đầy ý cười của thiếu niên xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông, làm cho