Ngày hôm sau, hai người lại tới sân bóng. Lúc này không đi đến bên trong sân mà đến câu lạc bộ.
[Ý: H, H của tối qua đâu? Bảy: Ta bỏ qua rồi Ý:–]
[Câu lạc bộ chính là địa phương bên trong sân bóng, là nơi thay quần áo cũng như chọn Caddy]
Trầm Di cảm giác có chút khẩn trương, bởi vì hôm nay là trận quyết đấu cuối cùng.
Sống hay chết, hôm nay sẽ biết.Đi đến đại sảnh, từ xa xa đã thấy được Kim Chấn Vũ.
Nói thật, hắn lớn lên thật sự là bắt mắt vô cùng, rất khó để bỏ qua sự tồn tại của hắn.
“Trong đây…trong đây…ta trong đây…” Kim Chấn Vũ vẫy vậy tay, gọi to lên. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hắn.
OMG, Trầm Di không khỏi đau đầu. Cá tính đứa nhỏ này, thật đúng là sáng sủa muốn chết…
Kim Chấn Vũ dẫn Sở Trung Thiên và Trầm Di tới phòng nghỉ.
Ghế salon bằng da rộng thùng thình, cùng với bàn trà làm từ rễ cây. Không sai biệt lắm chính là toàn bộ phòng nghỉ.
“Đến,…ngồi đi, chúng ta nói chuyện làm ăn…” Kim Chấn Vũ kéo Trầm Di đi vào.
“…” Cái thái độ chẳng thèm để ý này, thật sự làm Trầm Di có chút xấu hổ.
Tuy nhiên Sở Trung Thiên lại không có để ý, đi vào, ngồi lên ghế salon, lấy tài liệu ra, đưa cho Kim Chấn Vũ.
Kim Chấn Vũ mở ra, lật hai trang, sau đó đem lại liệu đặt lên bàn trả rồi duỗi lưng một cái.
“Ta thật sự rất khát nha, đại thúc, người giúp ta lấy chút rượu được không?”
“Ân, được., ngươi muốn rượu gì?” Trầm Di hỏi Kim Chấn Vũ.
“Rượu vang đỏ là được rồi.” Nét mặt tươi cười của Kim Chấn Vũ dưới ánh mặt trời, làm cho người ta có cảm giác thật chướng mắt.
Trầm Di đi ra khỏi phòng, ngay khoảnh khắc của đóng lại, không khí trong phòng lập tức ngưng đọng.
“Trong mắt của ngươi, ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng a? Thưa chủ tịch của 4D Thời Đại1, Sở Trung Thiên tiên sinh.” Kim Chấn Vũ lấy tay sờ cằm, hỏi Sở Trung Thiên.
Trên khuôn mặt lãnh đạm của Sở Trung Thiên hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
“Rõ ràng chỉ là một công ty kiến trúc quy môn nhỏ. Lại đại diện cho chủ tịch của một công ty lớn, thật đúng là không bình thường đến buồn cười a.” Kim Chấn Vũ hé môi, thập phần khinh bỉ cười.
Bởi vì công ty của Sở Trung Thiên quá nhỏ, căn bản nuốt không nổi cái sinh ý lớn này.
Cho nên Sở Trung Thiên liên hệ thoạt nhìn khá lớn, tìm ra được một công ty có cơ hội nhận được quyền đấu thầu cũng không lớn.
Để cho hắn ngụy trang thành chủ tịch của công ty, tranh thủ lấy hợp đồng, còn công ty của Sở Trung Thiên từ đó lấy phí trung gian.
Kim Chấn Vũ vươn tay cầm lấy hợp đồng, chậm rãi đọc.
“Ngay cả báo giá thấp nhất của chúng ta cũng tìm hiểu được, rất tốt nha.” Ánh mắt từng chút trở nên sắc bén, lạnh lùng làm cho không khí ngưng tụ lại.
“Có thể nói cho ta biết, ngươi kiếm được bao nhiêu lợi nhuận từ đó không?” Đặt tài liệu lên bàn trà, thiếu niên vặn lưng, bẻ cổ hỏi.
“Không nhiều lắm, số tiền bản thân ta kiếm được khoảng 500 vạn.” Tuy nhiên bộ hoàng giả chi long kia cũng đã tốn tới 400 vạn. Tiền không quan trọng, cái chính hắn muốn lấy được địa vị, hắn muốn thăng chức. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì có cơ hội được thăng chức.
“Đừng có cau mày chứ, như vậy mới gọi là nói chuyện làm ăn nha, hoàn toàn biết rõ chi tiết về đối phương không phải càng tốt sao?” Đôi mắt Kim Chấn Vũ nhìn chằm chằm vào Sở Trung Thiên, hoàn toàn áp đảo khí thể của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên hiện nay tuyệt đối đứng vào tình thế xấu.
“Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?” Dùng khuôn mặt đáng yêu như vậy của Kim Chấn Vũ, nói ra loại lời nói làm cho người ta lạnh tới phát run, cái cảm giác kia thật sự là không được tự nhiên đến không bình thường.
Kim Chấn Vũ nhìn Sở Trung Thiên không để ý tới hắn, không khỏi cười cười, tiếp tục nói.
“Tình yêu, có thể làm cho người thông minh hóa thành tên ngốc, một khi đã yêu ai, lực chú ý sẽ hoàn toàn chuyển đến đối phương, cho dù manh mối bên người rõ ràng đến đâu, cũng có thể không hề nhìn thấy.”
“Chúng ta không phải đến đây để nói chuyện làm ăn sao?” Lời nói của đối phương giống như một cây kim, đâm thật sâu vào trong lòng Sở Trung Thiên, cũng không phải là đau nhức, nhưng lại vô cùng khó chịu.
“Tuy nhiên ta không phủ nhận, ngươi là nhân tài.” Cả hợp đồng không có một lỗi nào, giảm thiểu chi phí cùng tối đa hóa lợi ích. So với những cái hợp đồng kia, tất cả đều là lỗ hổng thương mại, suy đoán hàm hồ thì hợp đồng của Sở Trung Thiên là tốt hơn rất nhiều.
Điểm ấy là cho Kim Chấn Vũ có chút thưởng thức.
Mọi thứ đã ổn, ngay cả chỗ mà bọn họ muốn trong kỹ thuật của đối phương cũng đã nắm giữ. Sở Trung Thiên xuất hiện làm cho Kim Chấn Vũ phát hiện ra một công ty kiến trúc rất tốt.
“Hợp đồng thập phần hợp lý, cho dù ngươi có lừa gạt ta, đối với ta cũng không có gì tổn thất.”
“Tuy nhiên ta chán ghét cảm giác bị người ta khống chế. Cái loại cảm giác này, ta rất chán ghét, phi thường chán ghét!” Sở Trung Thiên cảm giác thoáng cái không khí đã lạnh tới cực điểm. Lại không nghĩ rằng Kim Chấn Vũ vừa mỉm cười.
“Hợp đồng ta sẽ lo, tuy nhiên thiên hạ không bao giờ có bữa cơm miễn phí…” Cố ý kéo dài thanh âm, làm cho Sở Trung Thiên không khỏi nhíu mày.
“Ta đặc biệt thích thứ gì đó bên cạnh ngươi…” Lại là thanh âm kéo dài