Hai người về tới khách sạn, Sở Trung Thiên ngồi trên giường, im lặng không nói gì cả.
Không khí dường như đông cứng lại.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Trầm Di đi ra ngoài mua rượu, kết quả khi trở về là thấy Sở Trung Thiên đang đánh Kim Chấn Vũ. Sau đó Sở Trung Thiên nói cho hắn biết, nhiệm vụ thất bại???
“Không có gì.” Có một số việc, chỉ một mình mình biết là tốt rồi.
Cũng không thể nói cho hắn biết, nguyên nhân nhiệm vụ thất bại là vì Kim Chấn Vũ muốn thượng hắn a.
Bằng cá tính của Trầm Di, hắn đương nhiên sẽ không đáp ứng, nhưng trong lòng hắn sẽ áy náy, khổ sở, tự trách.
Sở Trung Thiên không muốn như vậy.
“Ngày mai chúng ta trở về thôi…” Nhiệm vụ lần này thất bại, đối với Sở Trung Thiên là một cú đánh khá lớn, dù là trên thương trường hay trong tâm hồn.
Để thua mua bộ gậy golf kia Sở Trung Thiên đã phải mắc nợ khá nhiều, hiện tại đang nợ ngân hàng đến 300 vạn.
Đám cáo già trong công ty kia, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng.
Nếu như thành công, bọn họ sẽ tâng bốc là mình có khả năng.
Nếu như thất bại, cái họ muốn chứng kiến nhất chính là hậu quả a.
Tuy nhiên, lần này bị đả kích mạnh nhất chính là tâm của mình.
“Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?”
“Tình yêu, có thể làm cho người thông minh hóa thành tên ngốc, một khi đã yêu ai, lực chú ý sẽ hoàn toàn chuyển đến đối phương, cho dù manh mối bên người rõ ràng đến đâu, cũng có thể không hề nhìn thấy.”
Mỗi lần nhớ tới lời nói của Kim Chấn Vũ, thật giống như có một con dao nhỏ không ngừng cắt vào lòng mình.
Nhiệm vụ lần này thấy bại, là vì yêu Trầm Di?
Không, không phải! Tuyệt đối không phải!!!
Sở Trung Thiên không khỏi đau khổ nhắm mắt lại.
Vì sao, thứ mình quý giá nhất, coi trong nhất, trong mắt của người khác lại giống như rác rưởi, không đáng một đồng.
Hắn yêu Trầm Di, yêu sâu đậm như vậy. Nhưng tình yêu của hắn…tại nơi thương trường đen tối lại trở thành nhược điểm lớn nhất.
Hơn nữa lại còn là nhược điểm trí mạng.
Khí tức ôn hòa bao trùm lên người. Mở mắt ra thì thấy Trầm Di đang ôm chặt lấy hắn.
“Sao vậy?” Ôn hòa làm cho người ta quyến luyến, ngay cả tâm cùng vì thề mà thả lỏng hơn.”
“Ngươi…ngươi đừng như vậy được không? Ta thấy rất khó chịu.” Hắn chưa từng bao giờ thấy Sở Trung Thiên như vậy. Giống như một hài tử bị tổn thương. Muốn ôm chặt lấy hắn, an ủi hắn.
“Ngày mai chúng ta về công ty a.” Đối phương ôm mình, nhè nhẹ run.
Thật là, người đáng phải bi thương chính là Sở Trung Thiên hắn. Tại sao phải biểu hiện tựa như so với hắn còn đau khổ hơn.
“Phải về?” Không biết sau khi trở về, các đồng nghiệp trong công ty sẽ nói gì về hai người bọn họ.
“Thật đúng là không thu hoạch được gì.” Càng làm càng trở nên hỏng bét. Lần này có lẽ là lần đầu tiên hắn đàm phán bết bát như vậy a.
“Ai bảo?” Trầm Di nhìn nét mặt nghi hoặc của Sở Trung Thiên, không khỏi nở nụ cười.
“Ta…chiếm được ngươi…” Hai tay nắm bả vai của đối phương, Trầm Di cúi đầu, hôn xuống.
Sở Trung Thiên sửng sốt một chút, sau đó ôm lấy eo Trầm Di, nhiệt tình đáp lại.
Ôn nhu chống đỡ, liếm láp khoang miệng đối phương.
Không khí cũng trở nên ngọt ngào.
“Tình yêu của các ngươi là sai.”
Trong đầu không khỏi lóe lên một câu nói như vậy, làm cho Sở Trung Thiên đột nhiên mở to mắt, điều hắn nhìn thấy là, Trầm Di đang nhắm mắt lại, ôn nhu hôn lấy môi của hắn.
Kệ, chuyện gì cũng không muốn nghĩ.
Sở Trung Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn ngọt ngào của đối phương.
Nhưng nỗi bất an trong lòng, lại không hề tiêu tan.
…………………………………………………
Đây là đâu?
Một mảnh đen kịt tới mức đưa tay ra cũng không nhìn được đầu ngón tay, làm cho Sở Trung Thiên không thể nhìn thấy bất kì thứ gì.
Trong không khí tràn đến tiếng khóc đứt quãng của nữ nhân, cùng với tiếng ồ ồ thở dốc của nam nhân.
Trong không gian tối đen chợt hiện ra một tia sáng, chính là lại không hề làm cho Sở Trung Thiên cảm thấy cao hứng.
Thanh âm vốn mơ hồ, thoắt cái trở nên rõ ràng.
“Không…buông tha cho ta đi…” Thanh âm của nữ nhân trở nên chói tai, giống như tiếng thủy tinh cọ vào thứ gì đó.
“Sao được?” Thanh âm nam nhân ồm ồm cùng với tiếng thở dốc nồng đậm, làm cho