Rõ ràng chẳng là chuyện gì, lại có cảm giác toàn thân đều mệt mỏi muốn chết.
Trầm Di từ bỏ Sở Trung Thiên.
Bởi vì muốn tìm được Sở Trung Thiên, hắn phải buông tha một thứ, có lẽ được không bằng mất. ( bịa toàn tập câu này, đừng có hỏi ta tại sao.!)
Hơn nữa, tổn thương mà Sở Trung Thiên gây ra cho hắn. Đã khắc sâu ở trong tim. Không thể nào xóa bỏ được.
Lần cường bạo ở bãi đỗ xe kia, còn có cả lúc ở vũ hội, Sở Trung Thiên muốn triệt để phá hủy hắn.
Cho dù Trầm Di biết rằng đây không hoàn toàn là lỗi của Sở Trung Thiên, nhưng mà trong lòng đã hình thành nỗi sợ hãi đối với Sở Trung Thiên.
Mở cửa, về tới nhà.
“Ngươi đã trở lại?” Thanh âm ôn nhu trong phòng, làm cho tay của Trầm Di không tự giác run lên.
“Những lời này nên là ta hỏi mới đúng a?” Trầm Di không tự giác nở nụ cười. Thiên Hạo, rốt cuộc đã trở lại.
“Thực xin lỗi nha, mấy ngày nay trong công ty đã xảy ra chuyện. Giải quyết xong ta mệt muốn chết.” Thiên Hạo đã đi tới. Cười khổ với Trầm Di.
“Ta thấy ngươi chắc đã vài ngày không ngủ, nhìn rõ cả quầng thâm ở mắt đây này.” Trầm Di vén tóc mái của Thiên Hạo lên.
Thiên Hạo lúc này có thể ví ngang với một chút gấu mèo.
“Công ty của các ngươi đã xảy ra chuyện gì?” Khiến cho Thiên Hạo trở thành cái dạng này, nhìn qua nhất định không phải là chuyện nhỏ.
“Có mấy công ty đang hợp tác với bọn ta từ lâu rồi, đột nhiên lại chuyển qua công ty khác. Chuyện này từ trước tới giờ chưa từng phát sinh.” Thiên Hạo đột nhiên ôm lấy Trầm Di.
“Ở nhà không nói chuyện công ty nữa, ta muốn ngươi đến sắp phát điên rồi.” Thiên hạo cúi đầu, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Trầm Di.
“Ta cũng muốn ngươi…” Trầm Di cũng quay người lại ôm Thiên Hạo, nhẹ nhàng nói. Cái ôm của đối phương thật là ấm áp.
Ăn xong cơm, Trầm Di ngồi trên ghế salon xem TV, Thiên Hạo nằm lên đầu gối Trầm Di.
Trầm Di nhìn mí mắt Thiên Hạo không ngừng nhắm vào, mở ra, không khỏi cười cười.
“Ta nói ngươi buồn ngủ như vậy thì về phòng ngủ đi?” Ngón tay của Trầm Di không khỏi quyến luyến tóc của Thiên Hạo. Sợi tóc mềm mại mang theo cảm giác suôn mượt.
Nếu như ngày nào cũng có thể như vậy trôi qua như vậy, thật tốt.
Yên tĩnh mà bình thản.
“Không cần, ta thật vất vả mới tranh thủ được ngày nghỉ. Ta muốn ngươi ở cùng ta a.” Thiên Hạo xoay người, còn dùng một tay, ôm lấy eo Trầm Di.
“Này, ngươi quay lại đi, như vậy mà còn không quan tâm ta xem TV?”Mặt của Thiên hạo dán chặt lấy bụng Trầm Di, tư thế rất không dễ chịu.
“Này…” Chỉ là gọi một tiếng, Trầm Di lại không nói nữa, bởi vì Thiên Hạo đã ngủ.
“Thiệt là, đã mệt mỏi như vậy, hôm nay lẽ ra nên nghỉ ngơi một chút, vì sao lại cần phải chạy đến chỗ ta???”
Trầm Di nhích về phía sau một chút, sau đó cách ra một khoảng. Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thiên Hạo, không khỏi bật cười.
Hắn yêu Thiên Hạo?
Đương nhiên là yêu, nếu như hắn không yêu Thiên Hạo, lúc hắn biết được chân tướng của sự việc, tuyệt đối hắn sẽ đi tìm Sở Trung Thiên.
Nếu như hắn không yêu Thiên Hạo, hắn cũng sẽ không sợ Thiên Hạo nhìn thấy bộ dáng *** đãng của mình.
Mặc dù tình cảm của hắn đối với Thiên Hạo, phần áy náy chiếm đa số, tuy rằng không ngừng làm cho Trầm Di sinh ra cảm giác áy náy, nhưng thực sự là hắn yêu Thiên Hạo.
Cứ như vậy nhìn mặt Thiên Hạo, qua thời gian thật dài, Thiên Hạo có chút giật giật.
“Trầm Di…” Thiên Hạo mở mắt, vươn tay, vuốt ve mặt Trầm Di.
“Ân?”
“Chúng ta bỏ trốn đi?” Trong mắt Thiên Hạo, lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Ha ha…” Trầm Di không khỏi nở nụ cười.
Sờ lên tóc Thiên Hạo. Lúc này mới phát hiện, Thiên Hạo, thật là một đứa trẻ.
“Bỏ trốn, chúng ta có thể đi đến đâu? Chúng ta cho dù có chạy đến sao Hỏa, ông nội của ngươi đều có thể bắt ngươi về a?”
Tình yêu của hắn và Thiên Hạo, thật sự quá mức xa vời.
Xa vời khiến cho Trầm Di không ngừng mà nghĩ muốn từ bỏ..
“Trầm Di…đừng từ bỏ tình yêu của chúng ta, ta sẽ cố gắng, được không?” Trong ánh mắt chân thành của Thiên Hạo, có