Ngày 1/10 cũng không có gì khác biệt so với mọi năm.
Nhìn những tiết mục được quay ở khắp nơi.
Pháo hoa mừng quốc khánh nổ ngay trước cửa sổ lớn.
Một quả lại một quả, giống như những đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ.
Đẹp đẽ nhưng chỉ là thoáng qua.
Rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau đón quốc khánh, chuẩn bị xong hết mọi thứ, nhưng đợi mãi cũng không thấy gì, dù là một cuộc điện thoại báo cũng không về được.
Trầm Di tắt đèn, đốt nến.
Đặc biệt chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, cũng không thể lãng phí a.
Vốn còn sợ rằng Thiên Hạo sẽ không quen ăn những món mình nấu, nhưng hiện tại có vẻ hoàn toàn không cần phải lo đến chuyện đó nữa.
Cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng lắc. Nghe tiếng cục đá va chạm với thành ly thủy tinh phát ra thanh âm thanh thúy.
“Quốc khánh vui vẻ…” Cầm lấy chén rượu, Trầm Di nói lời chúc mừng với phía bàn đối diện.
Căn phòng vắng vẻ làm cho người ta có cảm giác vô cùng khó chịu.
Trầm Di ngẩng đầu lên, một ngụm uống cạn ly rượu Vodka.
Cả người giống như có ngọn lửa nhen nhóm. Khắp người đều cảm thấy ấm áp.
Khẽ vươn đầu lưỡi ra, mình cũng đã lâu rồi không uống rượu. Đột nhiên uống liền một ly thế này, thật là có chút không quen.
Nhìn pháo hoa xinh đẹp ngoài cửa, tâm tình càng thêm phiền muộn.
Không khỏi, lại uống chén thứ hai.
Cho tới khi cảm giác ánh mắt mơ hồ, Trầm Di mới ngừng lại.
Rượu, cũng giống như tình yêu, vừa phải thì có lợi, quá đà thì hại người.
Không khỏi ghé vào trên mặt bàn, Trầm Di cứ như vậy mà ngủ gục.
Đồng hồ hiển thị đã hơn 12h.
Thiên Hạo mở cửa thì không khỏi sửng sốt một chút, chỉ thấy trong phòng đen sẫm.
Vươn tay ra bật đèn. Chỉ thấy Trầm Di ghé vào bàn đang ngủ.
Bất đắc dĩ cười khổ một cái, chính mình thật sự là quá bề bộn, bằng không cũng sẽ không để Trầm Di đón quốc khánh một mình.
Cởi giày ra, đi vào phòng.
Thấy được trên mặt bàn có ánh nến cùng hoa tươi, còn có một bàn đầy đồ ăn, Thiên Hạo không khỏi sửng sốt.
Chính mình nợ Trầm Di, có phải là rất nhiều không?
Thiên Hạo cúi người xuống, ôm lấy Trầm Di.
Bởi vì trọng lực, đầu của Trầm Di tự nhiên ngửa ra phía sau. Cái cổ tạo thành đường cong xinh đẹp.
Thiên Hạo không khỏi nuốt nuốt nước miếng, đem Trầm Di ôm vào phòng ngủ.
Đặt Trầm Di lên mặt giường, Thiên Hạo trèo lên, cởi quần áo Trầm Di ra, cũng không thể để Trầm Di cứ thế mà ngủ được.
Ngón tay vuốt ve đến da thịt trần truồng, Thiên Hạo cố gắng đè nén dục vọng của mình xuống.
Ánh đèn mờ ám trong phòng ngủ. Khiến cho cả phòng đều tràn đầy cảm giác mập mờ.
Cuối cùng cũng cởi được toàn bộ nút áo, Thiên Hạo thở phào nhẹ nhõm. Khẽ nâng người Trầm Di lên, muốn giúp Trầm Di cởi áo ra.
“Ân…” Trầm Di động tác của Thiên Hạo đánh thức.
“Ngươi rốt cục đã trở lại.” Hai tay tự nhiên ôm lấy cổ Thiên Hạo. Trầm Di nở nụ cười.
“Ngươi…ngươi uống say?” Bởi vì ngọn đèn hơi tối, Thiên Hạo ghé sát mặt vào, muốn nhìn một chút xem Trầm Di có phải là uống nhiều quá không.
“Ngươi biết ta rất muốn ngươi sao?”
“Này ngươi…” Không đợi nói xong, Trầm Di đã kéo Thiên Hạo lại, dán môi của mình lên.
Dục hỏa của Thiên Hạo đã bị nhen nhóm, hiện tại muốn dập tắt, đã không còn kịp rồi.
Đầu lưỡi của Trầm Di, mang theo mùi rượu. Khiến cho Thiên Hạo xác định, Trầm Di uống rượu.
Trầm Di đầu tiên là duỗi lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm láp môi Thiên Hạo.
Sau đó chậm rãi đem đầu lưỡi, thăm dò vào trong miệng đối phương.
Thiên Hạo giống như nhận được ủng hộ, nhanh chóng ôm lấy Trầm Di.
“Ngô…” Quá nhiều “tình cảm mãnh liệt” từ khóe miệng chảy ra. Bởi vì uống rượu, cho nên Trầm Di cũng không che dấu mọi động tác của mình.
Thiên Hạo tùy ý cướp đoạt mọi thứ của đối phương. Đầu lưỡi linh xảo liếm láp từng góc trong khoang miệng đối phương.
Mà ngay cả không khí cũng muốn cướp đi, muốn cho đối phương lệ thuộc hoàn toàn vào mình.
“A…cáp…Thiên, Thiên Hạo…” Vừa hôn xong, Trầm Di liền không ngừng thở hổn hển.
Sương mù phủ kín đôi mắt tràn đầy ***, khóe miệng ướt nướt bọt, dưới ngọn đèn mờ ám, hơi lóe sáng. Bộ ngực không ngừng phập phồng.
“Thiên, Thiên Hạo…nóng quá…” Khẽ giật giật thân thể,