Đại não chưa bị khống chế, nhớ tới một việc.
Thiên Hạo chưa bao giờ biết về quan hệ giữa hắn với Sở Trung Thiên. Chỉ luôn mù quáng đối tốt với hắn.
“Ngô…” Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của đối phương, cũng sưởi ấm lòng của mình.
Cho dù Trầm Di hiện tại có giả bộ kiên cường cỡ nào, hắn vẫn là một kẻ luôn sinh ra quyến luyến với sự ôn hòa mà đối phương mang tới.
“A…ngô…a…” Phân thân to lớn trong cơ thể chuyển động. Không phân biệt nổi là hoảng sợ hay là khoái cảm.
Mỗi một tế bào trong cơ thể đều cảm thấy run rẩy.
“Thiên Hạo…” Trầm Di lại vì rượu cồn cùng khoái cảm xâm lấn mà đầu óc trở nên trống rỗng.
Tất cả hành động, cũng chỉ là dựa theo bản năng của Trầm Di.
Hắn không muốn, không muốn giấu diếm Thiên Hạo nữa, nếu còn tiếp tục thế này nữa, hắn sẽ phát điên mất.
“Ta…a…ta cùng hắn đã triệt để cắt đứt…” Ôm thật chặt phía sau lưng Thiên Hạo, Trầm Di nói ra lời mà mình vẫn luôn không dám nói với Thiên Hạo.
Thiên Hạo không khỏi đình chỉ động tác, kinh ngạc nhìn Trầm Di.
“Ta…ta chỉ có ngươi…” Thanh âm ám ách, thậm chí còn có chút nức nở.
“Nếu như ngay cả ngươi cũng đi, ta sẽ chẳng còn cái gì…ngô…” Thiên Hạo dùng nụ hôn thật sâu, cắt đứt lời của Trầm Di.
“Không cần phải nói, không cần phải nói, ta cũng đã biết.” Thiên Hạo ôm chặt lấy Trầm Di.
Từ vũ hội lần trước, hắn đã biết rõ Trầm Di và nam nhân đó vẫn còn có qua lại. Nhưng những gì Thiên Hạo làm, chỉ là tiêu hủy đoạn video.
Muốn để Trầm Di chủ động nói với hắn ngọn nguồn mọi chuyện.
Hiện tại đã biết được tâm tình của Trầm Di, tất cả mọi chuyện đều đã không còn quan trọng, chuyện đã qua, thì cứ để nó trôi qua đi.
Dù sao, lúc mình chăm sóc cho Trầm Di trước đây, đã biết được mình vĩnh viễn không thể thay thế được nam nhân kia.
Kết quả hiện giờ, đã tốt hơn so với dự kiến rất nhiều, như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
“Đừng…đừng rời bỏ ta…” Có yêu, có đau khổ qua, mới biết được khi mất đi tình yêu thì đau đớn đến mức nào.
Trầm Di không muốn lại phải chịu thống khổ như vậy nữa, không muốn.
“Sẽ không…” Hôn nhẹ lên trán Trầm Di, Thiên Hạo chậm rãi chuyển động thắt lưng.
“A…ân…” Tiếng rên rỉ ngọt nị không hề che dấu chút nào liền tràn ra.
Trong thân thể cảm thụ cảm giác ngọt ngào khó tả.
Tiếng thân thể va chạm, cùng tiếng rên rỉ ngọt nị hòa vào làm một. Trong lòng chỉ muốn có được nhau.
“A, không…” Mỗi một lần đối phương tiến vào đều làm cho Trầm Di cong người lên.
Chỗ mập hợp truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê dại giống như lửa đốt phá huỷ lý trí của hắn.
Quá nhiều khoái cảm làm cho cái mũi cũng không khỏi mỏi nhừ.
“Thiên…Thiên Hạo…phía trước…” Phía trước đã cứng ngắc đến không chịu được, nhưng mà bởi vì không có sự kích thích, nên không thể nào phát tiết được.[ps. Đó là kỹ thuật của Thiên Hạo không tốt a.]
Thiên Hạo nghe được, vươn tay, sờ vào phân thân của Trầm Di.
“Ân…a…không…” Ngón tay linh xảo của đối phương không ngừng ma sát linh khẩu. Dần dần nơi đó đã có chút chất lỏng tràn ra.
“A…” Khoái cảm khó nói lên lời phóng mạnh về toàn thân.
Đằng trước đằng sau đều bị kích thích. Làm cho toàn thân Trầm Di không khỏi phát run.
“Ngô…không, không được…a…” Toàn thân không khỏi căng cứng. Dục vọng đã đến cao trào. Chất lỏng phun tung toé lên cơ thể hai người.
“A… ngô…” Trầm Di không khỏi thả lỏng thân thể, thở phì phò.
“A…” Thân thể mới thả lỏng, lại bị Thiên Hạo hung hăng xâm nhập. Thân thể không khỏi lại cong lên.
Nhiệt độ của đối phương lại tuyệt vời đến thế. Trầm Di chỉ có thể ôm chặt lấy Thiên Hạo.
Thiên Hạo cắn răng. Đẩy nhanh tốc độ.
“A…ngô…không…đủ rồi…” Cơ hồ mỗi lần đều hung hăng tiến vào, cảm giác áp bách rất lớn, khiến cho Trầm Di thiếu chút nữa thì hôn mê.
Thiên Hạo cắn răng, cưỡng chế rút phân thân của mình ra.
Nếu như bắn ra trong thân thể Trầm Di, lúc vệ sinh sẽ rất phiền toái.
Không muốn mang đến phiền toái cho Trầm Di.
Thiên Hạo dùng tay vuốt ve phân thân của mình, cắn răng, dùng sức chà xát.
“Ngô…” Khẽ cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy thân thể xích lõa của Trầm Di.
Dùng tay bao lấy linh khẩu.
“A…ngô…” Dòng chất lỏng trắng đục nóng bỏng từ đầu ngón tay tràn ra, một ít chảy cả ra người.
Ngẩng đầu nhìn bên ngoài, đã hơn một giờ.
Bước xuống khỏi giường, từ trong ngăn tủ đầu giường lấy ra cuộn giấy vệ sinh. [Đại thúc, vì sao trong phòng ngươi lại có sẵn thứ này?] (Còn phải hỏi sao)
Lau chất lỏng trên người.
Đi đến phòng tắm, lấy một chậu nước ấm.
Trở lại phòng ngủ thì thấy Trầm Di đã ngủ.
Thiên Hạo cúi người xuống, giúp Trầm Di lau sạch thân thể.
Thật sự mong…cứ mãi mãi như vậy, mãi mãi ở cùng một chỗ như vậy với Trầm Di.
Thiên Hạo cũng không nói cho người khác biết tầm quan trọng của Trầm Di trong lòng hắn.
Bởi vì chuyện này một khi nói ra khỏi miệng, chắc chắc sẽ gây ra một đợt sóng to gió lớn.
Bản thân hắn ngược lại sẽ không sao cả, nhưng mà hắn không muốn khiến cho người khác tới trách cứ Trầm Di.
Sau khi lau sạch sẽ, Thiên Hạo chui vào trong chăn của Trầm Di.
“Ân –” Trầm Di không khỏi xoay người, đem tay của Thiên Hạo, hoàn toàn áp vào mặt.
Thiên Hạo không khỏi nở nụ cười, như vậy, thực sự giống một con mèo đang làm nũng.
Nhẹ nhàng đem trán mình áp lên trán Trầm Di.
Thiên Hạo tiến vào mộng đẹp.
………………
Xúc cảm ôn hòa hoàn toàn khác so với lúc bình thường khiến cho Trầm Di không khỏi ngây ra một lúc.
Mở to mắt ra, chỉ thấy một khuôn mặt cực kỳ suất giống như vương tử xuất hiện trước mặt mình.
Trái tim không khỏi đập mạnh. Trầm Di ngồi dậy, lấy tay sờ trán mình.
Toàn thân đều mệt mỏi vô cùng, cảm giác đau đớn bên hông nói cho hắn biết, hắn và Thiên Hạo đã làm.
Cố gắng hồi tưởng sự việc phát sinh lúc ấy, cũng chỉ nhớ được những đoạn ngắn vụn vặt.
Sau này nên ít uống rượu đi a.
Cứ luôn có cảm giác hình như đã nói chuyện gì đó rất quan trọng với Thiên Hạo, nhưng mà là chuyện gì thì không nhớ nổi