Nói trong thời gian một tháng, có thể làm cho một công ty cũng khá lớn gần như đóng cửa, ngươi tin nổi không?
Cho dù tin hay không, Sở Trung Thiên đã làm được.
Không biết là vì để cho Lục Thiên Hạo tìm cách chống đỡ hay vì sao, tổng bộ của Sáng thế cũng không có bất kì viện trợ gì đối với công ty con của họ. Cứ như vậy trơ mắt nhìn nó đóng cửa.
Sở Trung Thiên ngẩng cao đầu, nhìn cửa chính của công ty Sáng Thế.
Rốt cuộc, hắn rốt cuộc đã đi đến được bước này.
Đi xuống xe có rèm che, trợ lý mở cửa chính ra, Sở Trung Thiên đi vào.
Đi tới tầng cao nhất, Sở Trung Thiên đẩy cửa chính phòng họp.
Bàn họp lớn tới mức thái quá, nhưng chỉ có một mình Thiên Hạo ngồi ở cuối cùng.
Sở Trung Thiên không khỏi nhíu mày.
“Ban giám đốc của ngươi, chẳng lẽ trong thời khắc trọng yếu như vậy mà bọn họ cũng không tới?” Loại hào khí này thật là có chút quỷ dị.
“Chỉ cần một mình ta là đủ rồi, ngươi có thế để cho hắn cũng lui ra không??”
Sở Trung Thiên nghe thấy, liền bảo trợ lý của hắn rời khỏi phòng họp.
Cạch một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại. Yên tĩnh đến mức không khí như muốn ngưng lại.
“Anh…”
“Ngươi…nói…cái…gì…” Sở Trung Thiên ngây ngẩn cả người, nhịn xuống tức giận, từ trong miệng phun ra mấy từ này. ( ccp là “bài trừ”)
“Ta thật sự không nghĩ tới, ngươi lại là anh trai ta…” Lục Thiên Hạo không khỏi cười khổ.
“Ta, ta không phải là anh trai của ngươi. Ta cho tới bây giờ cũng không hề mang họ Lục!!!!!” Nực cười, hắn và Lục gia không phải thân nhân, hơn nữa còn là cừu nhân.
“Ngươi đang ở đây hận cái gì? Hận cha ta không đi tìm mẹ ngươi?” Thiên Hạo hỏi Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên đứng ở phía bàn bên kia, lạnh như băng nhìn Lục Thiên Hạo.
“Vậy ngươi có biết không, ông ấy hiện tại điên rồi?”
“Ngươi nói cái gì!!!” Tất cả chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao, hắn không nhận được tin tức này.
“Ngươi không biết cũng không có gì là kỳ lạ, bởi vì người biết chuyện này, có lẽ chỉ có mìnhta.” Lục Thiên Hạo nhìn mặt Sở Trung Thiên.
“Không, không có khả năng, ta không tin.” Trưởng nam của Lục gia điên rồi?
Tin tức này hắn căn bản không nhận được. Vậy hắn có phải là còn bỏ sót tin tức trọng yếu gì không?
Nếu như sau cùng, hắn có sai lầm…
Sở Trung Thiên cưỡng chế làm cho mình tỉnh táo lại.
“Nếu như ngươi không tin, ngươi hãy đi theo ta.” Lục Thiên Hạo nói, sau đó mở cửa phòng họp đi ra ngoài.
Sở Trung Thiên chỉ có thể theo sau.
“Chủ tịch…” Trợ lý thấy Sở Trung Thiên đi tới thì cũng nhanh chóng đuổi theo. Nhưng mà lại bị Sở Trung Thiên ngăn lại.
“Ngươi trước tiên cứ chờ ở đây, một lát sau ta sẽ trở lại.”
Lục Thiên Hạo lấy ra chiếc xe có rèm che, Sở Trung Thiên mở cửa, ngồi xuống. ( Tự hỏi tác giả có niềm đam mê đặc biệt với xe có rèm che sao?)
“Ngươi tin tưởng ta như vậy?” Lục Thiên Hạo không khỏi cười khổ. Rõ ràng là địch nhân, lại còn là tình địch. Vì sao Sở Trung Thiên có thể bình tĩnh vậy?
“Ngươi nếu muốn làm gì đó bất lợi với ta, chỉ có thể bởi vì Trầm Di. Nhưng mà, hắn đã là của ngươi, không phải sao?” Tấm lòng của Trầm Di đối với hắn, đã bị hắn hung hăng giẫm nát.
Trầm Di thậm chí vừa nhìn thấy hắn, đã phát run.
Hắn đã không còn quyền yêu Trầm Di.
“Đừng nói cái gì của ngươi của ta được không? Hắn là người, mà không phải một món hàng. Hắn cũng không thuộc về bất luận kẻ nào.” Thái độ của Sở Trung Thiên không khỏi làm cho Lục Thiên Hạo có chút tức giận.
“A?” Trong ánh mắt Sở Trung Thiên hiện lên một tia tinh quang. “Vậy là vật phẩm của ngươi? Lục gia Đại thiếu gia? Ngươi còn không phải làm cho người ta loay hoay như vật phẩm?”
“Ngươi đây là đang cố ý chọc giận ta?” Lục Thiên Hạo không biết vì sao, luôn cảm giác có gì đó không đúng.
Sở Trung Thiên giống như đang không ngừng kích thích hắn.
“Ngươi chẳng qua là một dại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, ta dựa vào cái gì kích thích ngươi? Ngươi đủ tư cách?”
Lục Thiên hạo không có lên tiếng, cứ như vậy một mực lái xe, cho đến khi đi đến một bệnh viện.
Đem xe chạy đến cửa chính, Lục Thiên Hạo lấy thẻ từ ra đưa cho bảo vệ.
Bảo vệ cửa mở cửa, đưa trả lại thẻ từ, Lục Thiên Hạo lái xe đi vào.
“Bệnh tâm thần bệnh viện?” Bên ngoài không có treo bất kì một tấm biển nào. Nhưng mà vẫn có thể ngửi thấy được mùi của thuốc sát trùng.
“Nơi này, có thể coi như là bố trí vì cha ta, cho nên ngươi không điều tra ra cũng là bình thường.”
Không điều tra ra cũng là bình thường? Sở Trung Thiên nghĩ tới đây có chút cười, nhưng mà cái chút ít bình thường này, có thể khiến hắn dễ dàng mất mạng.
Cho tới nay đều cho rằng trường nam cảu Lục gia có lẽ thật sự ra nước ngoài công tác, nhưng khác biệt giữa sự thật là tưởng tưởng có phải có chút quá xa vời?
Đi tới một căn phòng giống như là phòng thăm dò, một bức tường thủy tinh lớn ngăn cách với phòng bên kia.
Nhân viên quản lý thấy Lục Thiên Hạo tới. Có một chút nghi hoặc.
“Thiếu gia, sao ngươi lại tới đây? Lão gia nói…”
“Ông ấy nói cái gì ta mặc kệ, ngươi đem cha ta tới đây.”
“Nhưng mà…” Người nọ có chút do dự, nhìn hai mắt Sở Trung Thiên.
“Hắn là do ta mang đến, không có vấn đề. Còn có, chuyện này đừng để cho ông nội của ta biết.”
“Thiếu gia…cái này…”
“Ta xin ngươi…chỉ lần này thôi, được không?” Lục Thiên Hạo cầu xin đối phương.
“Ta biết rồi…” Người nọ thở dài, sau đó đi ra khỏi phòng. Chỉ chốc lát, phía sau bức tường thủy tinh xuất hiện vài người.
“Mộng xa!!!!!!” Nam nhân mặc áo bệnh nhân, khi nhìn thấy Sở Trung Thiên liền lảo đảo chạy tới, đi