Tan việc, Trầm Di ra khỏi công ty.
Trong một tháng này, hắn đã hình thành thói quen sống một mình.
Thói quen trong căn phòng rộng rãi, chỉ có một mình hắn.
Thói quen mỗi một ngày nấu cơm, chỉ có một mình hắn ngồi ở bàn ăn.
Cũng quen với việc phía đối diện bàn trống không, không có ai.
Một mình hắn, cũng có thể sống rất tốt, không phải sao?
Nhưng mà trong lòng luôn khát vọng ấm áp, lại không hề cảm nhận được sự ấm áp.
Đi tới bãi đỗ xe, đang định mở cửa xe của mình ra.
Bên cạnh xe lại có tiếng còi, Trầm Di không khỏi quay đầu nhìn lại, là Sở Trung Thiên.
Đã không còn hoảng sợ như lúc trước.
Dù sao, mình cái gì cũng không có.
Sở Trung Thiên đem xe chạy đến bên cạnh Trầm Di, mở cửa xe ra, ý bảo Di tiến đến.
“Có thể mời ngươi uống ly cà phê không? Ta muốn nói với ngươi mấy lời.”
Biểu lộ chân thành của Sở Trung Thiên làm cho Trầm Di có chút không biết làm sao.
Không biết thật sự là do mình cô đơn đã quá lâu hay vì sao, Trầm Di ngồi lên xe của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên lái xe ra khỏi công ty Trầm Di.
Trầm Di vụng trộm liếc nhìn Sở Trung Thiên, đèn đường buổi tối chiếu lên mặt Sở Trung Thiên, hiện ra đường cong nhu hòa.
Trên mặt Sở Trung Thiên, giống như đã bỏ đi vẻ lạnh băng trước kia, cảm giác thật ôn nhu.
Tất cả chuyện này, khiến cho Trầm Di cảm giác thời gian đảo ngược.
Khẽ lắc đầu, Trầm Di vứt bỏ ý nghĩ thất loạn bát tao này ra khỏi đầu.
Sở Trung Thiên tìm đến một quán cà phê có không gian ưu nhã, chọn một vị trí gần cửa số ngồi xuống.
Nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ. Hết thảy mọi chuyện, có vẻ không chân thật như vậy.
Trên cửa sổ đã có chút sương mù, đã đến tháng 11, gần sang tháng 12.
Cùng Sở Trung Thiên quen biết, cũng đã gần một năm.
Trong một năm này, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Từyêu nhau, đến chia lìa, rồi đến về sau thương tổn.
Cho đến cuối cùng, hắn và Sở Trung Thiên, chẳng còn là gì của nhau.
Không phải bạn bè, lại càng không phải là ngươi yêu. Thật sự trở thành người xa lạ quen thuộc nhất.
Sở Trung Thiên vươn tay, định vụng trộm đem tạp chí trên mặt bàn cất đi.
“Ngươi không cần cất đi, ta cũng đã biết.”
Trầm Di chậm rãi cầm ly cà phê lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, cảm giác mùi sữa nồng đậm.
Tình yêu đôi khi tựa như một ly Cappuccino.
Ban đầu vào miệng sẽ là vị sữa.
Tiếp đó là vị sữa nồng đậm hòa lẫn với cà phê. Có chút nồng nàn, cũng có chút đắng cay.
Cho tới cuối cùng, vị sữa biến mất, chỉ còn lại cay đắng nồng đậm.
Linh hồn dường như vì cô đơn mà run nhè nhẹ.
Sở Trung Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ mở quyển tạp chí ra.
Trên bìa đầu của tạp chí là tin tức Lục Thiên Hạo cùng một nữ nhân muốn đính hôn.
Mấy ngày nay, bất kể là TV, hay là tạp chí, báo chí, cơ hồ tất cả mọi mơi, đều là tin tức về việc đính hôn của Thiên Hạo.
Trầm Di nhìn, chỉ là không nói gì.
Cũng chỉ có thể không nói gì.
“Ngươi sống tốt không?” Sở Trung Thiên nhìn khuôn mặt gầy gò của Trầm Di, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn.
“Còn có thể, cho dù thế nào, cuộc sống đều phải tiếp tục, không phải sao?” Hơi ngẩng đầu lên, Trầm Di cười cười với Sở TRung Thiên.
Nhưng mà như vậy thật sự miễn cưỡng.
“Ngươi…” Sở Trung Thiên vươn tay, nghĩ nghĩ, đơn giản lại rụt tay về.“Ngươi dã trở nên kiên cường.”
“Người chỉ cần chịu qua thương tổn, đều trở nên kiên cường.” Hơn nữa hắn đã bị thương đủ sâu, đủ đau đớn.
Có khi thật sự muốn cảm ta thế sự vô thường.
Bởi vì mình bị thương, biết đến đau đớn.
Biết đến đau đớn, cho nên không muốn lại bị thương.
Cho nên biết cách phản kháng lại vận mệnh.
Nhưng mà kết quả lại…
Vẫn y nguyên không thoát được khỏi vận mệnh vô thường.
Trước kia luôn nghe người khác nói, tất cả chuyện