Ngày hôm sau, Sở Trung Thiên đi tới công ty con của Sáng Thế.
Một lát nữa, sẽ đến lúc ký kết, sau đó, mọi chuyện đều xong xuôi.
“Chủ tịch, ngươi thật sự làm như vậy?” Trợ lý tranh thủ lúc hai người đang ở trong thang máy, hỏi Sở Trung Thiên.
Ha Ha, ta đã không còn là chủ tịch của ngươi nữa. Tất cả đều đã xong.”
Sở Trung Thiên khẽ cười cười. Cảm giác vô cùng thoải mái.
Đi tới phòng họp lớn, Lục Thiên Hạo ngồi bên cạnh bàn.
Sở Trung Thiên đi tới. Lấy hợp đồng ra.
“Ta nghĩ tài liệu lần trước ta đưa cho ngươi, ngươi đã xem qua rồi?” Cái đó có thể coi là bản nháp của hợp đồng này.
“Ta đã xem qua, tại sao quyền sở hữu của ta là 80%? Dù sao những gì ta có cũng thật sự là quá ít.” Lục Thiên Hạo đối với chuyện này vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
“Nếu như ngươi xem tài liệu này xong, cũng sẽ không cảm thấy cso gì kì quái.” Sở Trung Thiên lấy ra tài liệu mà hắn đã buộc ông nội phải ký, đưa cho Lục Thiên Hạo.
Lục Thiên Hạo cầm lấy tài liệu, lật lật 2 trang, sau đó kinh ngạc nhìn Sở Trung Thiên. “Hóa ra đây là mục đích của ngươi?”
Lục Thiên Hạo hiện tại kế thừa toàn bộ tài sản của tập đoàn Sáng Thế.
“Kế hoạch này của ngươi, ngươi đã chuẩn bị nó bao nhiêu năm? Ngươi làm thế nào mà bắt ông nội ta ký vào đây được?”
Lục Thiên Hạo đem tài liệu đưa cho luật sư. Luận sư nhìn kỹ, nói tài liệu này hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Chuẩn bị bao nhiêu năm? Có lẽ ngay từ khi ta sinh ra nó đã được chuẩn bị. Về vấn đề kia, thật xin lỗi, không thể trả lời.”
“Cái này ta sẽ ký, dù sao cũng là Lục gia thiếu nợ ngươi.” Lục Thiên Hạo nhìn vào mắt Sở Trung Thiên.
Rất kỳ quái, trong ánh mắt của Sở Trung Thiên không hề nhìn thấy cừu hận.
Nhưng mà hắn lại vẫn tiến hành y nguyên kế hoach trả thù.
“Cá tính ôn nhu này của ngươi, có thể sẽ húy hoại cuộc đời ngươi a.” Không biết khi Lục Thiên Hạo biết được tin ông nội hắn qua đời, sẽ có phản ứng gì?
“Mặc kệ thế nào, Lục gia đối với mẹ ngươi, xác thực là đã làm chuyện sai, ta tuyệt đối sẽ không phủ nhận.” Lục Thiên Hạo cầm bút lên, ký lên hợp đồng.
“Nhưng có vẻ, ngươi vẫn không thể mang Trầm Di đi? Mục đích của ngươi đã đạt được a?” Lục Thiên Hạo đang cố gắng thực hiện giãy giụa cuối cùng.
“Ngươi đang nói cái lời ngốc nghếch gì vây?” Sở Trung Thiên không khỏi ngây ngẩn cả người, hắn có khi thật sự hoài nghi Lục Thiên Hạo là một tên ngốc.
Không có bất kỳ ai có thể từ bỏ gia nghiệp thật lớn như thế.
Cũng không có bất kỳ người nào có thể đơn giản từ bỏ người mà mình yêu.
Trên thương trường, đồng tình với người khác, sẽ chuốc lấy sự diệt vong của bản thân.
Tất cả đều đã xong. Trầm Di cũng sẽ tìm được hạnh phúc.
Hứa hẹn cuối cùng của hắn với Trầm Di, hắn rốt cuộc đã làm được.
“Trầm Di ta không thể mang đi, nhưng mà, lát nữa có thể ngươi sẽ nhận được một cái kinh hỉ.”
Ông nội của hắn, đối với Thiên Hạo có phải là kinh hỉ hay không thì không biết, nhưng mà đối với Sở Trung Thiên mà nói, đây tuyệt đối là vô cùng kinh hỉ.
Sở Trung Thiên phá cái ***g sắt của Lục Thiên hạo, giúp hắn đến với tự do.
“Ta thật sự không biết, bây giờ sẽ còn có chuyện gì để cho ta có thể cao hứng.” Qua vài ngày tới, hắn phải kết hôn cùng với nữ nhân khác, thế nhưng mà hắn vẫn không thể bảo đảm sự an toàn của Trầm Di.
“Ta cũng nên đi.” Sở Trung Thiên cất kỹ hợp đồng, sau đó đem một phần khác giao cho Lục Thiên Hạo.
“Gặp lại sau…em trai” Hai chữ cuối cùng, Sở Trung Thiên nói ra với âm thanh rất nhỏ.
Cho nên Lục Thiên Hạo không nghe được.
Sở Trung Thiên biết mình lựa chọn không sai. Lựa chọn của Trầm Di cũng không sai
Thằng em trai ngốc kia của hắn, có lẽ là người duy nhất có thể chữa trị trái tim bị thương tổn của Trầm Di.
Gặp lại mẹ mình một lần nữa, sau đó bay tới quốc gia khác. Rời xa cái nơi làm hắn khắc cốt ghi tâm.
Tất cả mọi thứ, đều đã xong.
Đi ra khỏi công ty, Sở Trung Thiên lái xe đi về phía hoa phố.
– – – – – – – – –
Nửa giờ trước
“Lão gia..” Quản gia nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng. Sau đó đi vào.
“Đây là thư mà Sở Trung