“Ha ha..” Sở Trung Thiên không khỏi nở nụ cười.
Dùng tay lấy thứ gì đó trong túi quần ra, ném lên trên bàn làm việc.
Nhìn qua có vẻ là máy nghe lén mini.
“Ông nội, hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển đến mức không cần dùng kim loại cũng có thể làm ra tất cả các loại thiết bị.
“Ta có nên nói là, ngươi, đã già?”
Sở Trung Thiên nhàn nhã tựa trên mặt ghế.
Canh bạc lớn nhất trong đời đã bắt đầu.
“Đương nhiên, ngươi cũng có thể không tin, trực tiếp xử tử ta đi, để xem trong chúng ta ai là kẻ có thể cười ở phút cuối cùng. Chỉ có điều khi Sáng Thế đóng cửa, có thể ta sẽ gặp lại ngươi ở địa ngục.” Sở Trung Thiên vẫn mang bộ dáng thoải mái, mỉm cười nhìn ông nội hắn.
Ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, đẩy nhanh tốc độ.
Ta muốn sống sót, chưa từng bao giờ có dục vọng muốn sống sót như vậy.
Muốn gặp lại khuôn mặt luôn mang vẻ cô đơn, nói cho hắn biết, ta yêu ngươi. Càng muốn nói cho hắn biết, ta sai rồi.
Sở Trung Thiên nỗ lực duy trì nhịp hô hấp của mình.
Chỉ có chính hắn biết rõ, tim của hắn đập nhanh đến cỡ nào.
Nhìn người ông mà hắn chưa từng gặp mặt, Cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút đục ngầu kia.
Cặp mắt của mình, cũng đã từng bị cừu hận che mờ, rất may mà mình đã thanh tỉnh.
Vốn hắn cũng muốn cứu vớt ông nội của mình, nhưng mà khi biết chân tưởng sự việc thì.
Sở Trung Thiên biết, người trước mắt đã không đáng cứu.
Trong không khí, có chỉ có sự yên tĩnh.
Lão nhân cứ như vậy nhìn vào mắt Sở Trung Thiên, muốn tìm thấy vẻ chột dạ, bối rối của hắn.
Nhưng mà lại không có, cái gì cũng không có.
Có, chỉ có sự tự tin.
“A…” Lão nhân khẽ hé miệng.
“Ngươi có thể nói cho ta biết, ta đến tột cùng thua ở điểm nào?” Lão nhân chán nản buông lỏng thân thể.
Hắn, đã thua.
Sở Trung Thiên chậm rãi nở nụ cười.
“Ngươi không có thua, ngươi chỉ là già rồi, nên về hưu. Thế giới này dù sao vẫn còn rất nhiều người trẻ tuổi a.”
Không muốn nói cho lão nhân bất luận điểm sai lầm nào của lão, lão đã trúng độc quá sâu. Sâu tới mức không cách nào giải trừ.
Có lẽ khi nói cho lão biết lão sai ở đâu thì sẽ đả kích nghiêm trọng đến lão.
Chỉ sợ khi đó, lão nhân sẽ điên cuồng mà phản kích.
Sở Trung Thiên hiện tại không muốn nếm trải bất kỳ phương pháp nguy hiểm nào nữa.
“Xin ngươi hãy ký vào hợp đồng đi.” Sở Trung Thiên nói với lão nhân.
Lão nhân bất đắc dĩ, đành phải run rẩy ký vào hợp đồng.
Dù sao, hắn không muốn cuộc đời của mình phải kết thúc trong tù ngục.
“Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, xin hỏi ngươi có thể cho người dẫn ta ra ngoài?” Dù sao nơi này thật sự quá mức nguy hiểm.
Trong sân vẫn còn mấy con chó săn cao cấp.
Sở Trung Thiên cũng không muốn trở thành thức ăn cho chó.
Lão nhân bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại, phái quản gia đem xe đưa Sở Trung Thiên ra ngoài cửa lớn.
Sở Trung Thiên nhìn cảnh sắc trên đường đi, cho tới khi ra đếncửa chính, ngồi trên xe của mình.
“Chủ tịch, thắng lợi???” Thanh âm của trợ lý không khỏi run rẩy. Sau đó đưa cho Sở Trung Thiên một gói thuốc lá.
“Ân, đúng vậy, tất cả, đều đã xong.” Vươn tay tiếp nhận gói thuốc, cầm lấy một điếu thuốc, tay không ngừng run rẩy.
Canh bạc vừa rồi, hắn thắng.
Lão nhân nói không sai, thật sự là hắn đã lừa lão, trong thân thể của hắn căn bản không hề có thiết bị phát tín hiệu nào.
Không dùng kim loại mà làm những thiết bị tinh vi, thật sự là rất khó. Ít nhất hiện giờ hắn chưa có tìm ra.
Cho nên hắn chỉ có thể làm trước một cái máy nghe trộm, đương nhiên, nó cũng chỉ là một cái máy giả.
Nhưng mà ngay cả từng linh kiện bên trong đều làm rất chân thật. Lão nhân kia có lẽ trong một thời gian nữa cũng