Tiếu Ân căn bản không thể đi xa, hai mươi năm trong ngục tù đã làm cho xương cốt hắn bị tổn hại khó có thể bù đắp được rồi, mấy ngày nay lại bị Phạm Nhàn dùng độc dược mạnh mẽ bơm thẳng vào trong người hắn làm cho hắn chết đi sống lại, thật vất vả lắm hắn mới đả thông được kinh mạch, nhưng phát hiện ra sau một hồi chạy trốn, đánh gục ba con chó dữ xong, đã lãng phí đi không ít thể lực rồi.
Hắn chăm chú ôm chặt lấy cành cây, trước ngực bắt đầu có chút phập phồng liên tục, hô hấp có chút gấp, không khỏi tự giễu mình nghĩ, người già, quả nhiên không còn dùng được rồi.
Ánh trăng chiếu vào rừng, hắn có thể nhìn thấy rõ bảy vị cao thủ lưng đeo đại đao, đang dùng một loại phương thức cẩn thận ép tới nơi mình đang ẩn thân. Tiếu Ân kỳ thực cũng có chút khiếp sợ, từ lúc ra khỏi nhà tù, đây là lần đầu tiên hắn thấy Hổ Vệ trong sứ đoàn, hắn không biết ngoại trừ Lục Xử Giám Sát viện của Khánh quốc gia, khi nào lại có một nhóm vũ lực cường hãn như vậy.
Nhưng hắn càng lo lắng hơn, chính là thanh niên Phạm Nhàn kia. Tiếu Ân sớm rõ ràng, đối phương là muốn giết chết mình, cho nên mới cố ý cho một khe hở.
Đi qua khu rừng thấp này là tới một ngọn núi, sau đó tới một dòng sông, đệ tử bí ẩn nhất của Tiếu Ân sẽ ra tiếp ứng, đang ở bên kia biên giới chờ hắn.
Tiếu Ân trong mắt hàn quang chợt hiện, quyết định liều một phen. Lúc này thời gian hắn trốn khỏi sứ đoàn đã có hơn hai canh giờ, lúc truy tung vất vả chạy trốn cũng được hai canh giờ rồi, ánh mắt trời xa xa phương đông đã chuẩn bị ló dạng. Mà màn sương mù màu trắng bên đại hồ cũng bắt đầu bốc lên khỏi khu rừng thấp này rồi.
Sương trắng dần dần tràn ngập khu rừng, đây chính là cơ hội cho Tiếu Ân, hắn lặng lẽ không tiếng động hạ xuống khỏi cành cậy, cả thân thể nằm xuống mặt đất đầy bùn. Tượng như đất bùn vậy, hướng về phía bảy vị hổ vệ truy tìm, dũng cảm đi ngược lại, bò sát mặt bùn, Tiếu Ân dần dần tìm được cái cảm giác quen thuộc. Đó là cái cảm giác mà rất nhiều năm trước đây khi còn làm mật thám cho Bắc Ngụy đã từng trải qua rất nhiều, cảm giác sinh tử một đường.
Lão nhân cố gắng đưa hơi thở có chút trầm trọng của mình đè nén xuống cực hạn. Chân khí tinh thuần trong cơ thể không còn được nhiều như xưa, nhưng dưới yểm hộ của sương mù cũng sắp sửa “sát cước mà qua” trước bảy vị hổ vệ chiến lực mạnh mẽ kia. Mặc dù có chút chật vật, có chút mất đi phong thái của một nhân vật truyền kỳ cả đời, nhưng chỉ cần có thể đột phá thoát khỏi rừng này, thuận lợi trở vè phương Bắc, tất cả dường như là không thành vấn đề.
…
Đốt! Đốt! Đốt!
Ba mũi tên tựa như ba con độc xà, thân hình dài nhanh như thiểm điện bắn vào thân thể Tiếu Ân đang dán lên mặt bùn đất. Thân thể Tiếu Ân dường như có năng lực phản ứng theo bản năng vậy, trước khi tên bắn vào người, vội vàng lướt qua bên trái một chút, mới có thể tránh khỏi cái vận rủi bị mũi tên cắm vào người.
Nhưng cứ như vậy hành tung của hắn cũng bị bại lộ rồi, bảy thanh trường đao phệ huyết hóa thành một tấm lưới kinh khủng trực tiếp từ trên bầu trời đánh xuống.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Tiếu Ân biến mất tại chỗ, thực lực của một đời cường giả lúc này rốt cuộc cũng bạo phát ra. Trong không khí vang lên từng tiếng vỡ ầm ầm. Trong giây lát, lão nhân đã bay ra khỏi bảy thanh trường đao chém xuống, thân thể nghiêng tới trước, cánh tay như chiếc quạt, quát màn sương mù ra chỗ khác, ba chưởng lập tức vỗ lên trên trường đao.
Trường đao không còn lực ngăn cản, hai gã Hổ Vệ kêu lên một tiếng đau đớn bị Tiếu Ân dùng một đôi tay chấn bay ra ngoài. Thân thể đụng phải cây cối, làm cho hai gốc cây nhỏ bé bị chấn gãy.
Cao Đạt quát lên một tiếng điên cuồng, hai tay cầm trường đao, quay cuồng như quỷ mị, chém xuống thân ảnh đầu đầy tóc bạc rối tung rối mù kia!
Một đao rít gào mà tới, Tiếu Ân vẻ mặt không biểu tình, đôi mắt giấu trong mái tóc bạc lấp láng hàn quang, song chưởng hợp lại, thân thể biến mất trong sương mù. Ngay lúc một đao không thể đỡ của Cao Đạt tới thì né qua, một chưởng đánh tới, kình phong chớp mắt đã tới người Cao Đạt.
Trong nháy mắt, bốn gã Hổ Vệ còn lại dùng trường đao, chém thẳng tới toàn thân của Tiếu Ân.
Tiếu Ân kêu to một tiếng, hai chân đạp bùn đất, bùn đất bay loạn ra, mười ngón tay búng ra, vô số châm nhọn bằng gỗ lanh lảnh kêu lên, bay ra bốn phía!
Bốn gã Hổ Vệ nghe thấy thanh âm phá phong, hai tay cầm lấy trường đao múa may bảo vệ toàn thân. Chuôi đao dán trước mặt, rất sợ những ám khí không biết tên này đâm vào trong mắt mình. Cho dù làm như vậy, vẫn như cũ cảm thấy trên người có chút đau đớn, trên hay tai đã cắm đầy mảnh gỗ nhỏ.
Cao Đạt chém tới một đao, đao phong gào thét hất đi những mũi nhọn bằng gỗ, hai tay cầm đao ngẩn đầu nhìn tới phía trước. Chỉ thấy thân thể Tiếu Ân đã hóa thành một thân ảnh mờ nhạt, xuyên thấu qua sương mù dày đặc, nhảy vào sâu trong rừng.
…
Rầm tầm, những lá cây mọc ra gần đây bị một lực lượng mạnh mẽ chấn nát bay ra bốn phía. Phạm Nhàn thân thể bên trong bộ y phục màu đen, giống như một tinh thạch từ trên trời rơi xuống, ngang trời xuất thế hướng tới một chỗ cao bên trên phía trước, chân khí phát ra, đưa tay bắt lấy Tiếu Ân bên trên cành cây.
Hắn vẫn ẩn thân ở một bên, lúc trước ba mũi tên bắn tới là do hắn làm, thật vất vả lắm với có cơ hội tốt như vậy, như thế nào chịu bỏ qua?
Nhanh như một ánh chớp, hắn đã đụng với Tiếu Ân ở một chỗ, lộn ngược khủy tay hạ thấp cổ tay, một chuôi dao găm dài nhỏ phát ra hắc quang, hung hăng đâm tới yết hầu của lão nhân này!
Nhưng sau đó, Phạm Nhàn bỗng nhiên phát hiện ra con mắt giấu trong mái tóc dài trắng rối bời của Tiếu Ân không ngờ hiện lên vẻ bình tĩnh vô cùng.
Tiếu Ân toàn bộ tinh thần kỳ thực cũng đặt lên trên người Phạm Nhàn, hắn chờ
kỳ thực cũng chính là giờ khắc này. Vừa nghe thấy tiếng rít, đôi môi khô khốc của vị lão nhân cực kỳ khát vọng tự do này đã vang lên tiếng, hai tay cực kỳ nhanh chóng hạ xuống, vô cùng xảo diệu đánh vào cổ tay cầm đao của Phạm Nhàn. Chiêu này giống như độc xà bắt thỏ vậy, tay còn lại hướng tới con mắt lộ ra ngoài miếng vải đen của Phạm Nhàn mà đánh tới.
Hai người thế chưa dừng lại, hung hăng đánh lên trên thân cây, mà Tiếu Ân dường như lực lượng đều có tính toán từ trước, khửu tay vừa tận lực đánh xuống, nương theo lực phản chấn, gia tốc móc tới hai mắt của Phạm Nhàn.
Đầu ngón tay của lão nhân khô gày, nhìn qua vô cùng kinh khủng, hai mắt Phạm Nhàn lập tức sáng lên.
Trong sương mù, hai cánh tay với màu da khác nhau cùng vắt ở một chỗ như vắt khăn mặt vậy. Trong mắt Tiếu Ân hiện lên một chút cảm giác quái đản, dường như không biết Phạm Nhàn làm thế nào vươn được cánh tay kia ra.
Đây là dự đoán, một loại dự đoán địch nhân xuất thủ, đây là kết quả đáng hài lòng khi Ngũ Trúc đại nhân dùng côn gỗ dạy bảo Phạm Nhàn.
Tiếu Ân có khủng bố tới mấy cũng không khủng bố như Ngũ Trúc. Phạm Nhàn kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải quấn chặt lấy cổ tay đối phương, dùng chân khí trong cơ thể mà công mạnh vào cơ thể đối phương, tay còn lại chém ngang một cái, một tia sáng cắt ngang màn sương trắng.
Đó là đao phong!
Tiếu Ân dựng thẳng chưởng, chấn trụ cổ tay Phạm Nhàn, một chân đá vào tiểu phúc của hắn. Ngón tay phải hất lên, trong móng tay có ánh màu đen rất quái dị, hiểm hiểm lướt qua trên cổ của Phạm Nhàn.
Lúc ngón tay Tiếu Ân khẽ động thì, Phạm Nhàn đã giành thời cơ trước, vặn người, dựa vào chân khí không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể mình, mạnh mẽ tránh khỏi một cước, thân mình hơi nghiêng đi, cảm thấy vai trái hơi mát lạnh, biết móng tay của đối phương có cất dấu lưỡi dao cắt huyết nhục mình.
Tay trái cầm dao găm của hắn bị Tiếu Ân chế trụ, tay phải liều mạng dùng nội lực đẩy vào trong người Tiếu Ân, nhìn qua đúng là không có cách nào để vận lực. Nhưng đầu vai phát lạnh, Phạm Nhàn kêu lên một tiếng đau đớn, dao găm phát lên ánh sáng loang loáng, đột nhiên vươn lên như ngọn gió, cắt đứt một ngón tay của Tiếu Ân!
Tiếu Ân có mạnh mẽ thế nào đi nữa, dù sao tuổi cũng già rồi, bị đoạn một ngón tay vô cùng đau nhức, làm cho tay phải của Phạm Nhàn dùng sức ép mạnh xuống, dao găm nhỏ dài lại phát ra hắc quang, hung hăng đâm vào vai trái Tiếu Ân.
…
Lúc này hai người vẫn đang trong quá trình rơi xuống, Tiếu Ân trầm mặc, dường như một đao vừa rồi không phải đâm trên người mình, nhưng miệng vẫn mở ra, dường như có chút thống khổ.
Một mũi châm nhọn từ trong miệng lão nhân phun ra, đánh thẳng tới mặt Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn chân trái hung hăng giẫm lên đùi của Tiếu Ân, một tiếng xương cốt vỡ vụn kêu lên, thân hình thoát khỏi lên cao hơn nửa thước, làm cho mũi châm không có bắn vào ngực mình. Hắn cảm giác trước ngực đau nhức vô cùng, cổ tay trái vừa chuyển, trên dưới hai đoạn đao phong của dao găm màu đen, giống như một cỗ máy xay gió cắt lên cổ tay của Tiếu Ân.
Ba một tiếng, Tiếu Ân buông tay, lực lượng tinh thuần của hắn cũng đủ năng lực đánh văng tay phải của Phạm Nhàn ra ngoài.
Tiếu Ân thân thể cứng đờ, Phạm Nhàn trong ngực cũng đau, hai người rốt cuộc rơi xuống mặt đất, làm cho một mảnh lá rừng phủ lên mặt bùn phải bay lên.
Một thanh trường đao cắt qua, phát sinh một tiếng huyết nhục bị cắt ra, sương mù lại hiện lên. Cao Đạt hai tay cầm lấy đao, nhìn vết máu loang lổ đầy trên xiêm y của Phạm đại nhân, nhưng không phát hiện ra tung tích của Tiếu Ân.
Phạm Nhàn cùng Tiếu Ân lăng lẽ chém giết một hồi, dường như là rất lâu, nhưng kỳ thực cũng chỉ là một đoạn thời gian rất ngắn từ trên cành cây rơi xuống mặt đất mà thôi. Hai vị cường giả một già một trẻ trong đêm tối, trầm mặc tiến hành một cuộc đấu hung hiểm vô cùng, hai người này chuyển động cổ tay nhìn như tầm thường, nhưng trên thực tế đã ngưng kết kỹ thuật sát nhân tinh hoa nhất của Bắc Ngụy năm đó, mà tâm đắc nhất của Phạm Nhàn khi tu luyện sát nhân từ nhỏ.
Mặc dù không hoa lệ, nhưng hiệu quả vô cùng thực tế. Nếu như đổi lại là bất kỳ cường giả nào cùng Tiếu Ân hoặc là Phạm Nhàn đối chiến trong rừng sương mù dày đặc này, chỉ sợ đều cảm thấy lạnh cả người.
Đây là hai vị ám sát cửu phẩm chém giết, trên thế giới này, loại tràng diện này cực kỳ hiếm khi xuất hiện.
-Tiếu Ân xong rồi.
Phạm Nhàn ho khái hai tiếng, dùng cái bao tay màu bạc rút mai mũi châm suýt chút nữa kết liễu tính mạng mình từ trên y phục đặc chế của Giám Sát viện, lần thức hai xác định độc trên vết thương cũng không quá lợi hại, sau đó trầm mặc cầm nỏ.