Khánh Dư Niên

Kinh biến


trước sau

Tiếu Ân biết mình xong rồi, lúc rơi xuống đất, hắn bằng vào kinh nghiệm mấy chục năm của mình, nương theo những lá cây mục nát, miễn cưỡng che đi mùi vị trên người mình, yên lặng không tiếng động bỏ chạy ra ngoài rừng.

Phạm Nhàn cùng bảy vị cao thủ vẫn đi theo mình xuyên qua đám cỏ lau tới rừng, có thể nhận thấy trên người mình có đầu mối nào đó mà đối phương có thể nắm bắt được --- Tiếu Ân đưa tay đặt lên môi, mạnh mẽ ức trụ xung động ho khan, sinh hoạt 20 năm trong tù ngục khiến cho tâm mạch đã bị thương tổn. Một đoạn từ trên cây rơi xuống đất hắn thậm chí còn rõ ràng cảm thấy sự bi ai của mình. Phản ứng cơ thể của mình so với trong đầu chậm hơn một chút.

Nếu như là hai mươi năm trước, hắn tin tưởng chính mình trong quá trình rơi xuống đó hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết Phạm Nhàn. Cho dù là dưới tàng cây có bảy vị cao thủ sử dụng đao, chỉ cần có sương mù bắc hải làm bạn, Tiếu Ân vẫn có lòng tin mạnh mẽ, có thể dễ dàng trốn thoát đi được.

Chỉ là… mọi người đều phải già đi.

Máu trên vai không ngừng chảy, chuôi dao găm trong tay Phạm Nhàn có chút kỳ quái, hai miệng vết thương đều có chút cổ quái, máu không ngừng chảy ra bên ngoài. Tiếu Ân cảm thấy thân thể suy yếu, hai mắt lấp lóe một chút dường như là tự cười chính mình, kéo y phục xuống, đấm mạnh một cái, ngăn máu chảy từ miệng vết thương ra.

Xương bánh chè của hắn cũng bị vỡ thành vài mảnh, đau nhức kích thích tận tâm thần, làm cho vị thủ lĩnh mật thám già nà vẫn đi trong sương mù.

Sau khi từ trên cây rơi xuống, thủ lĩnh hổ hệ Cao Đạt dùng ánh đao sáng như tuyết cắt vài mảnh trên bụng hắn, tuy rằng không nhanh nhưng vẫn không thể ngăn được chỗ thịt dần dần mở rộng ra. Bộ quần áo màu đen đã dính đầy máu đỏ.

Vết thương trên người Tiếu Ân tuy rằng nhiều và nặng, nhưng chấn chính là hắn cảm thụ được không thể chịu đó chính là chiếc châm nhỏ, chiếc châm nhỏ trên cổ. Hắn không dám rút ra, không biết hậu quả là gì, chỉ là huyết mạch dần dần ngưng đọng, tốc độ đi tới trước cũng chậm lại đi nhiều.

Hắn dùng cánh tay tái nhợt khô không khốc của mình đứng dưới tàng cây móc ra vài khối khuẩn, nhai nhẹ vài cái rồi nuốt suống. Loại hồng sam khuẩn này có tác dụng bổ máu tiêu độc. Cái khu rừng thấp này hơn hai mươi năm trước là nơi hắn vô cùng quen thuộc, cho nên hắn mới chọn thoát đi từ nơi này, không ngờ vẫn không chạy thoát được thủ đoạn của thanh niên kia.

Trời dần dần sáng tỏ, sương mù dày đặc vẫn không có tan đi, ánh nắng sớm chiếu lên sương mù, tạo thành một hứng khởi rất thánh khiết.

Máu vẫn từ trên thân thể lão nhân rơi xuống, tạo thành những thanh âm rất nhỏ trên mặt đất, nhưng hắn rõ ràng, thanh niên kia sẽ ẩn núp như mãnh hổ theo sau hắn. Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, chỉ là không biết vì sao đối phương còn chưa có động thủ.

Nhưng Tiếu Ân biết, mình xong rồi.



Không biết đó là lực lượng gì, chống đỡ được hai mươi năm dằn vặt. Lão nhân hôm nay bị vài vết thương nặng, lại chống đỡ thân thể, xuyên qua khu rừng thấp tràn ngập sương mù, đi qua ba ngọn núi nhỏ, qua một thảo nguyên, một đầm lầy, rốt cuộc cũng nhìn thấy được đất đai của Bắc Tề.

Cái thôn trấn bên kia sông, dưới ánh sáng xa xa có vài điểm sáng, Tiếu Ân thở dài, có chút vô lực ngồi xuống, lấy tay đỡ cái đùi phải đã nát cả ra của mình đặt tới bên cạnh, ho khái hai tiếng.

Phản quang trong thôn trấn kia chính là mái ngói lưu ly, tuy rằng nơi đây là nông thôn, không dùng được thủy tinh, như theo đạo lý cũng không thể có ngọc lưu lý. Nhưng Tiếu Ân nhiều năm trước đã rõ ràng, hơn mười dặm quanh thôn trấn này, đã từng có một xưởng làm ngọc lưu ly, sau khi hoang toàn, người trên trấn lấy một vài mảnh nhỏ, bày lên trên nóc nhà mình cho đẹp.

Mọi người bao giờ cũng vậy, luôn luôn cần một ít ánh sáng trong thế giới u ám.

Tiếu Ân cũng là như vậy, hắn híp hai mắt, nhìn những mảnh nhỏ phát quang, nghĩ thầm qua hai mươi mấy năm rồi, cái trấn nhỏ này dường như không có chút nào biến hóa.

Trên thảo nguyên ngoài trấn, một hồi chém giết đã sớm kết thúc. Đội ngũ tới tiếp ứng Tiếu Ân đã bị tàn sát không còn một chút, ước chừng có hơn hai trăm hắc kỵ, nhất thời đứng như một bức tường màu đen vậy, hơi nghiêng người đứng trên thảo nguyên. Còn có vài hắc kỵ đi ngang qua những vũng máu trên chiến trường, thấy có người nào còn sống, liền bổ thêm một đao, trên chiến trường không ngừng phát sinh ra những tiếng kêu đau đớn.



-Đám thanh niên ngã vào vũng máu trên thảo nguyên kia, hẳn là thuộc hạ của Hổ nhi đi?

Tiếu Ân híp mắt nhìn cảnh tượng phương xa, bỗng nhiên có chút mệt mỏi, lần thứ hai ho khái lên. Hắn đối với kế hoạch của Phạm Nhàn đã sớm hiểu rõ rồi, tuy rằng người thanh niên xinh đẹp kia vẫn như cũ thiếu khuyết nhiều kinh nghiệm, nhưng có thể can đảm quyết đoán xuất thủ như vậy, đố phương vẫn truy sát mình qua sông, tự nhiên là muốn vu oan cho đám binh sĩ Bắc Tề đang chết thảm này.

Một con dao găm nhỏ dài yên lặng không tiếng động đưa tới, bên trên nó còn có một chút lạnh lẽo, làm cho lão nhân trên cổ hơi nổi lên da gà.

-Ngươi không có mạnh như ta tưởng.

Thanh âm của Phạm Nhàn rất bình tĩnh từ phía sau lưng hắn vang lên.

Tiếu Ân liếm đôi môi khô cạn của mình, cười khổ một chút nói:

-Ta cũng không có mạnh như chính ta tưởng tượng.

-Với kinh nghiệm của ngài, tất nhiên không khó đoán ra được đây là một cái bẫy, vì sao còn muốn nhảy xuống chứ?

Đây là việc mà Phạm Nhàn không rõ nhất sau suốt một đêm truy tung.

Tiếu Ân không trả lời hắn, chỉ là trầm mặc, không nói lời nào với thanh niên này. Chính là bởi vì Vương Khải Niên vừa nói mấy câu hôm qua, khiến cho hắn nhớ tới một tiểu cô nương, nhớ tới một tòa miếu.

-Vì sao còn chưa động thủ?

Tiếu Ân vô cùng lạnh lùng, nhìn ra thôn trấn yên tĩnh phía trước mặt, nói rằng:

-Ngươi và ta đều là người làm nghề này, hẳn là biết chuyện gì càng để lâu càng dễ sản sinh ra việc ngoài ý muốn.

-Ta bỗng nhiên chỉ nghĩ là, mình dường như phạm phải sai lầm.

Phạm Nhàn nắm dao găm chặt trong tay lộ ra vẻ căng thẳng, hai mắt lộ ra bên ngoài miếng vải đen thoáng hiện ra một chút ngơ ngẩn

-Ta cho rằng trưởng công chúa sẽ phái người tới tiếp ứng ngươi, nhưng không nghĩ tới chỉ là người của Bắc Tề.

-Ta không biết cái gì là trưởng công chúa.

Tiếu Ân dường như từ lâu đã không để ý tới sinh tử, chỉ là hít sâu một hơi cảm nhận cái khí
tức mới mẻ của cây cỏ. Hắn đã nhiều năm rồi không được ngửi qua mùi vị này. Trong đại lao của Giám Sát viện, dược có thể ngửi được, chỉ là vị của cỏ khô cùng rỉ sắt, ngửi nhiều năm như vậy rồi, quả thực chán ghét, mệt mỏi quá nhiều.

Phạm Nhàn bỗng nhiên nghĩ chuyện có chút cổ quái, hai mắt như dao nhỏ nhìn chằm chằm vào cái ót đầy tóc trắng của đối phương.

-Ta lần thứ hai nhắc nhở ngươi, ngươi đã muốn giết ta, hơn nữa chọn nơi bên cạnh biên giới. Như vậy tốt nhất là động thủ ngay lập tức đi, cũng tốt để vu oan cho đội ngũ định cướp tù này.

Tiếu Ân lạnh lùng nói rằng:

-Không phải người tiếp đãi của Ngụy Tề tới, ngươi muốn giết ta, sẽ phải lo lắng cho sinh tử của vị đồng liêu kia sao?

Phạm Nhàn hơi híp mắt, lần này kế hoạch vốn định giết chết Tiếu Ân trên biên giới, vốn có mạo hiểm nhưng chuẩn xác mà nói, cũng mạo hiểm tới sinh mạng của Ngôn Băng Vân --- nếu đại tướng Thượng Sam Hổ của Bắc Tề phái người tới tiếp ứng Tiếu Ân chạy trốn, như vậy trong loạn chiến, Tiếu Ân chết đi, hẳn là hoàng đế trẻ tuổi Bắc Tề cũng phải tiếp thu cái lý do này --- then chốt ở chỗ phía sau sứ đoàn thủ chung vẫn có quân lực cường đại của Khánh quốc làm chỗ dựa vào. Nhưng mà làm cho Phạm Nhàn vô cùng thất vọng chính là, quân đội của Yến Tiểu Nghệ như trong dự liệu, lại không có xuất hiện trên chiến trường. Nếu như không thể âm chết trưởng công chúa, vậy giết chết Tiếu Ân có ý nghĩ gì chứ?

Không biết nghĩ tới cái gì, Phạm Nhàn cầm dao găm trong tay, ngón tay hơn quá sức, làm hằn lên cả một vết.

-Vì sao các ngươi vẫn cho rằng ta chính là một con hổ chứ?

Tiếu Ân không quay đầu nhìn lại, cũng không cúi đầu nhìn mũi dao nhọn kia, mỉm cười lẩm bẩm:

-Ta chỉ con hổ gầy không còn răng mà thôi, chỉ là biết được một số chuyện người khác không biết, cho nên mới có thể kéo dài hơi tàn cho tới lúc này. Trong Khánh quốc, ta là tù phạm, kỳ thực trở về phương Bắc, ta cũng chính là một tù phạm của Ngụy Tề, tự nhiên cũng như nhau mà thôi. Tuổi tác của ta đã như vậy rồi, kỳ thực không sợ chết nữa, nhưng rất sợ không còn tự do.

-Ta có thể hiểu được chuyện này, vì sao Trần viện trưởng muốn đưa ngươi về nước, lại muốn ta giết chết ngươi.

Phạm Nhàn dường như không thèm để ý tới lời Tiếu Ân nhắc nhở, vẫn thong dong nó chuyện dông dài.

-Đây là một lần thí luyện, Tiếu tiên sinh đã từng nói qua, thiên phú của ta tốt, thực lực cũng rất mạnh, chỉ là chưa có đơn độc khiêu chiến với cường giả chân chính. Ngài chính là người cường giả chân chính đầu tiên ta khiêu chiến trong cuộc đời này.

Tiếu Ân lắc đầu vẫn duy trì tư thế ngồi nhìn quê hương như cũ:

-Không, ta đã sớm không được tính là cường giả rồi, chỉ là còn một chút gì đó để hù người mà thôi. Về phần Trần Bình Bình…

Vị lão nhân này bỗng nhiên cực kỳ oán độc mà nở nụ cười vui vẻ nói:

-Hắn kỳ thực…cái gì cũng không biết, hắn chỉ biết không thể giết ta, cho nên không làm gì khác hơn là phải giam giữ ta lại. Lại không biết vì sao không thể giết ta, càng không biết có thể lấy từ ta cái gì. Hắn tự xưng là âm mưu tính toán cả thiên hạ, trên thực tế cũng là một tên hồ đồ đáng thương cảm mà thôi.

Lão nhân rất kích động, lại ho lên, miệng vết thương rách ra, máu chảy rơi lên cỏ cây.

Trong một bụi cỏ nơi nào đó, tiếng gió hơi run lên một chút.

-Ngươi rốt cuộc có bí mật gì?

Phạm Nhàn vẻ mặt không thay đổi, nhưng lặng yên không tiếng động quan sát bốn phương.

-Ngươi rốt cuộc biết chuyện gì?

-Giam giữ ta hai mươi năm ta chưa từng nói, ngay cả Trần Bình Bình cũng mất đi kiên nhẫn, muốn đem ta ra là con mồi để cho thanh niên như ngươi thí luyện.

Tiếu Ân cười nhạo:

-Lẽ nào ngươi cho rằng lúc này ta sẽ nói cho tiểu tử ngươi sao?

-Ngươi ngay cả chết còn không sợ, vì sao không dám nói ra cái bí mật kia?

-Thế giới này có rất nhiều bí mật đáng sợ còn hơn chuyện chết chóc.

Phạm Nhàn thở dài, nhận thấy bảy thanh trường đao đã bí mật tới gần, mỉm cười nghiêng đầu nhìn ra hắc kỵ đã xếp thành hàng ở phương xa, ý đậm vô cùng.

Đột nhiên! Hắn không hề báo trước, đầu ngón chân giẫm lên một cây cỏ, thân thể hướng về phía bên trái, một cây châm bay ra khỏi tay, xuy một tiếng đâm thẳng vào trong một bụi cỏ.

Người hắn tới giữa không trung, giống như không khí đang quay cuồng vậy, con dao găm nhỏ dài trong tay như một độc xà đen kịt, đâm thẳng tới, thẳng tắp vô cùng, phá không tạo ra những tiếng ông ông muộn hưởng. Thực sự một dao này đã ngưng tụ chân khí bá đạo trong cơ thể hắn.

Lúc này bảy tên Hổ Vệ đã âm thầm chiếm lấy địa hình có lợi, Phạm Nhàn đột nhiên đánh lén, bảy thanh trường đao cũng cực kỳ ăn ý phối hợp công kích tới trong bụi cỏ, ánh đao trắng như tuyết lạnh lẽo vô cùng lóa mắt vô cùng.

Uy thế như vậy, hành động đột nhiên như vậy, không chỉ là người mai phục kia, cho dù là vị Hồng công công thâm bất khả trắc trong hoàng cung kia chỉ sợ cũng sẽ chật vật bất kham, hoặc là lưu lại huyết nhục ở đây.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện