Khánh Dư Niên

Tấu chương trong cung kinh phong vũ


trước sau

Đừng tưởng ta là thánh nhân." Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Cuối cùng, bổn quan cũng chỉ đang suy nghĩ vì mình, sang năm tiếp nhận nội khố, đó chính là chặt đứt tài lộ của phương diện Tín Dương, nàng lấy cái gì ra ủng hộ hoàng tử nữa? Nàng có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh ư? Nội khố vẻ ngoài đương nhiên chỉnh tề, nhưng âm thầm bòn rút bên trong thì làm sao? Chẳng lẽ muốn bổn quan tiếp nhận, sau đó sầu đến bạc đầu ư?"

"Nàng thì ăn yến tiệc linh đình, bổn quan không muốn chạy theo dọn rác!"

"Nội khố là tòa núi vàng, cũng là bồn nước bẩn... Trưởng công chúa có Thái hậu sủng ái, ta thì sao? Thân là ngoại thần đi chấp chưởng nội khố, vốn là đi chịu khổ mà." Hắn buồn rầu nói: "Bản thân ta đang hoài nghi, Bệ Hạ có phải định để ta làm người chịu tội thay cho Trưởng công chúa hay không? Tương lai tra ra chuyện nối khố thiếu hụt, ta có tám trăm cái miệng cũng nói không rõ được. Không sai, ta không cam lòng, cho nên muốn đoạt trước nước rửa chân của vị mẹ vợ này giội trên người của nàng!"

Nếu như Trần Bình Bình hoặc Phạm Kiến nghe thấy lời nói của hắn lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của hắn hiện tại, nhất định sẽ giơ ngón tay cái lên, thầm khen người này tuy tuổi còn trẻ, diễn kịch cũng đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Ngoại thần ư? Ngoại cái đầu nhà ngươi ấy!

Nhưng Ngôn Băng Vân nào đâu biết phía sau ẩn chứa bí mật kinh thiên như vậy, nghe Phạm Nhàn tự thừa nhận tư tâm, sâu trong nội tâm lại càng thêm cảm phục, cảm thấy tiểu Phạm đại nhân vẫn nhìn không vừa mắt này, lại là một người... thẳng thần! Hắn cau mày đề nghị nói: "Làm sao đại nhân ban đầu không từ chối đề nghị trong cung, nội khố quả thật ... quá mức bỏng tay ."

Phạm Nhàn có chút tự giễu cười cười: "Nói đến có lẽ ngươi không tin, nhưng ta... thật sự chính là muốn làm chút ít chuyện cho dân chúng thiên hạ này."

Ngôn Băng Vân bề ngoài vẫn lạnh như băng, nhưng nhiệt độ trong tim tựa như có chút ấm lên, hắn đứng dậy thi lễ một cái đối với Phạm Nhàn, sau đó bắt đầu dùng thanh âm ổn định, bắt đầu từ góc độ của một vị thuộc hạ đưa ra đề nghị: "Lúc này động vào nội khố là chuyện không hợp lý lắm."

Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn hắn.

Ngôn Băng Vân tựa như không có cảm nhận được ánh mắt Phạm Nhàn có chút gây sự: "Bởi vì cho dù chuyện này được phanh phui ra... Nhìn kế hoạch gần nhất của đại nhân, nói không chừng còn có thể gan lớn như trời, yêu cầu Sử Xiển Lập viết một thiên công văn, lưu loát dán tại trên tường bên cạnh Đại Lý Tự, để cho người trong thiên hạ cũng biết trưởng công chúa cùng quan viên trong kinh từ nội khố chiếm đoạt bao nhiêu lợi ích..."

Phạm Nhàn tự giễu cười một tiếng. Hắn quả thật có ý định này, dù sao hắn gan lớn, phía sau lại có chỗ dựa vững chắc – chỗ dựa này không phải là Hoàng Đế, mà là vị thúc thúc kia.

"... Cũng vô ích ." Ngôn Băng Vân nghiêm nghị nói: "Ít nhất đối với nạn dân năm nay mà nói không có gì hữu dụng, tiền tệ chảy ra khỏi nội khố không thể nào thu hồi trong một thời gian ngắn được, không nói đến chuyện Bệ Hạ có thể hạ quyết tâm hay không, đắc tội với phần lớn quan viên -- chỉ nói là muốn cách chức rất nhiều quan viên, triều đình vận chuyển sẽ có vấn đề -- mà chuyện giúp nạn thiên tai thì không thể trì hoãn được."

Phạm Nhàn lâm vào trong trầm tư, hỏi: "Vậy theo ý kiến của ngươi phải làm sao?"

"Tạm thời để vụ án này chìm xuống... Thượng thư đại nhân chưởng quốc khố đã lâu, nhất định đã có biện pháp của mình, nghĩ đến sẽ không ảnh hưởng tới tình hình phía nam." Ngôn Băng Vân lẳng lặng nói: "Đại nhân sắp đặt chuyện ở Bắc Tề, cũng cần một thời gian ngắn để chuẩn bị. Đợi qua đông, trong viện cùng Vương Khải Niên nam bắc hô ứng, đầu tiên nhổ bỏ Thôi thị, chặt đứt lộ số tiền tài của Tín Dương. Sau đó mượn cơ hội đề ty đại nhân mới chưởng nội khố, kiểm toán tra án, hành trình lôi đình."

"Đây là cái đạo cẩn thận." Phạm Nhàn cau mày nói: "Ta chỉ là lo lắng Vương Khải Niên ở thượng kinh thời gian quá ngắn, không có cách nào hoàn toàn nắm giữ lực lượng phía bắc. Nhổ Thôi thị sẽ không nhổ được tận gốc."

Ngôn Băng Vân hơi ngừng lại một chút, dứt khoát đáp: "Hạ quan... Có thể giúp đỡ."

Phạm Nhàn nhìn hắn, mặt không đổi sắc, trong lòng lại mừng thầm: "Ngươi hôm nay là người nổi danh ở Bắc Tề... Làm sao có thể trở lại phía bắc được nữa?"

Ngôn Băng Vân đáp: "Binh sĩ dưới tay ta, cũng không cần ta đứng giám sát bọn họ làm việc."

"Ta sẽ thử đạt được càng ngày càng nhiều quyền lực, sau đó dùng những thứ quyền lực này để làm một chút việc ta nguyện ý làm, ở trong quá trình này ta cần rất nhiều người trợ giúp." Phạm Nhàn nhìn ánh mắt của hắn, dùng thanh âm rất thấp nói: "Ta rất muốn giống với lúc ở thượng kinh, ngươi cùng ta phối hợp... Dĩ nhiên, không chỉ là lần này cùng với chuyện mùa xuân sang năm."

Ngôn Băng Vân hiểu được ý tứ của hắn, không có trầm mặc quá lâu, cúi đầu, ôm quyền, hành lễ, rời đi.

Giám Sát Viện nội tình tuấn ngạn, không phải là loại nhân vật làm việc thiếu quyết đoán, chẳng qua là tiểu Ngôn công tử sau khi đối với tiểu Phạm đại nhân tỏ vẻ đầy đủ tín nhiệm , trước lúc rời thư phòng quay đầu lại nghi ngờ hỏi: "Đề ty đại nhân, ngài thuở nhỏ quần áo lụa là, tại sao đối với lê dân bách tính chịu khổ trên thế gian này ... Coi trọng như thế?"

Phạm Nhàn gãi gãi đầu, trả lời đến: "Có thể bởi vì ta... trước đây rất lâu ta đã quen làm chuyện tốt người tốt."

...

"Tiểu Ngôn công tử thật giỏi nhịn, lại vẫn không hỏi Trầm tiểu thư hiện tại như thế nào."

Hắn nhìn bụi cây dưới trời chiều ngoài cửa sổ, mặt không chút thay đổi, trong lòng đang âm thầm thở dài, trên quan trường quả nhiên là mỗi bước đều kinh tâm, ngay cả Phạm phủ mình ở, cũng còn có một vị thám tử công lực thâm hậu như vậy!

Mặc dù sau khi Phạm Nhàn ở Hình bộ chính thức biểu hiện thân phận Giám Sát Viện đề ty, mật thám Nhất Xử thiết lập tại Phạm phủ rất biết điều biểu lộ thân phận sau đó lui ra ngoài, nhưng căn nhà này vẫn bất an yên lặng, nếu như phía sau mình không phải là có Ngũ thúc, chỉ sợ căn bản không chú ý tới phụ nhân trồng hoa kia.

Đúng như chính hắn đã nói, Phạm Nhàn không phải thánh nhân, cũng không phải người tốt trên ý nghĩa thuần túy, lại càng không phải Lôi Phong -- đối phó với trưởng công chúa, tiếp theo là vị Nhị Điện hạ không biết sâu cạn kia, nguyên nhân đơn giản nhất là bởi vì hắn cùng phương diện Tín Dương đã kết oán không cách nào giải nổi.

Mà căn nguyên kết thành oán này – nội khố, lại là thứ Phạm Nhàn sau khi sống lại không có cách nào bỏ qua được. Nội khố chính là Diệp gia, bên trong ẩn chứa hàm nghĩa, cũng là thứ Phạm Nhàn muốn thủ hổ, bất luận là ai chắn trên con đường này, Phạm Nhàn cũng sẽ vô tình đá văng ra.

—— con người khi còn sống nên sống như thế nào?

Phạm Nhàn khi còn sống nên sống thế nào? Yêu chính mình, yêu thê tử, yêu người nhà, yêu thế nhân, yêu những thứ mình thích... Đây không phải là sự nhân ái do các đài truyền hình hun đúc, mà là ý nghĩ thuần túy phát ra từ bản tâm -- ngây ngây ngô ngô, lừa nam bá nữ, là một đời. đàng đàng hoàng hoàng, ủy ủy khuất khuất, ăn bữa hôm lo bữa mai là một đời. Lãnh binh chinh chiến, giết người như ngóe, nhất thống thiên hạ cũng là một đời.

Phạm Nhàn là một động vật giống đực ham hưởng thụ quyền lực ái mộ mỹ nữ, nhưng hắn trải qua hai kiếp làm người, lại làm cho hắn có thể biết chính xác mình muốn nắm giữ điều gì, cho nên hắn cho là tiêu tiêu sái sái, thời điểm nên hung ác thì hung ác, thời điểm nên hiền hậu thì hiền hậu, thân cận nhiều mỹ nhân một chút, kiếm nhiều tiền một chút, nhìn cảnh sắc xinh đẹp trong thế giới nhiều một chút, đây mới là tiền đồ xán lạn khi còn sống.

Ở điều
kiện tiên quyết đầu tiên bảo đảm sinh mệnh cùng với đời sống vật chất, hắn cũng không ngại làm tươi tốt hơn thế giới tinh thần của mình một chút. Nhưng mà thế giới muốn xinh đẹp, đầu tiên nhất định phải để cho người sinh sống trên thế giới này có thể cười lên, cho nên vị "quyền thần đáng thương" Phạm Nhàn này ở thời điểm bắt đầu, khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi một chút.

Nếu như nói hắn còn vẫn duy trì tâm cảnh thanh minh lệ sát của thiếu niên ban đầu ở Đạm Châu kia, có lẽ hắn còn có thể trở nên tự do hạnh phúc hơn rất nhiều. Cái gì nội khố hay thiên hạ dân chúng, cũng sẽ không để cho hắn có ý nghĩ dư thừa, nhưng mà Khánh Lịch mùa xuân năm thứ tư một tia hiếu kỳ dư thừa này -- tâm đối với vị hôn thê rất hiếu kỳ, để cho hắn lâm vào biển tình, lâm vào gia đình, càng ngày càng lún sâu vào, cũng không cách nào ở trên thế giới này tự do tự tại được nữa -- sự thật này nói cho chúng ta biết, thân là một người đàn ông, kết hôn quá sớm, chính là một chuyện ngu xuẩn.

Chiều hôm đó, Giám Sát Viện đề ty Phạm Nhàn, cùng Giám Sát Viện đầu mục dự khuyết Tứ Xử Ngôn Băng Vân, ở Phạm phủ tiến hành một cuộc đối thoại về nội khố, Nhị Điện hạ, dân sinh. Nội dung của cuộc nói chuyện này, rất nhanh thông qua con đường bí ẩn nhất của Khánh quốc, bị chia ra đưa đến trong ngự thư phòng hoàng cung cùng trên bàn của Trần Bình Bình.

Trần Bình Bình phản ứng rất đơn giản, hắn trực tiếp viết một cái lệnh, đem quyền hạn quản hạt người trong viện của mình tạm thời trao quyền cho cấp dưới Phạm Nhàn, nói cách khác, ở trước lúc Trần Bình Bình thu hồi mệnh lệnh này, Phạm Nhàn có thể danh chánh ngôn thuận điều động tất cả lực lượng trong cơ cấu khổng lồ mà kinh khủng của Giám Sát Viện.

Mà bên trong ngự thư phòng, vị Hoàng Đế Bệ Hạ đứng đầu Khánh quốc kia nhìn báo cáo trên bàn nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trong lòng Bệ Hạ rất vui mừng với hành động của Phạm Nhàn những ngày qua, nếu quan dân trong thiên hạ này đều cho rằng Giám Sát Viện là một con chó của mình, vậy con chó này nhất định phải có dũng khí cùng ngoan khí để cắn người. Nhưng lại không thể gặp ai cũng cắn, để cho Phạm Nhàn đi làm người dắt chó, chính là muốn xem năng lực của hắn đến tột cùng như thế nào.

Dĩ nhiên, vị Hoàng Đế Bệ Hạ này càng thưởng thức về cuộc nói chuyện của Phạm Nhàn cùng Ngôn Băng Vân chiều hôm nay, trong lời nói toát ra loại hoài bão ấy, thật sự cực kỳ giống cô gái năm đó... Thần thái Hoàng Đế hiện lên một tia nụ cười vui mừng, mặc dù trong lời nói của tên tiểu tử kia có chút bất kính đối với mình, nhưng có thể nhìn ra được sự trung thành ẩn chứa trong lời nói của hắn.

Hắn nhìn thoáng qua vị thái giám trước người, mỉm cười nói: "Hồng Tứ Dương, ngươi xem... Phạm Nhàn như thế nào?"

Hồng thái giám khẽ cúi người, gương mặt già nua không có một tia tâm tình ba động: "Quá ngụy."

Hoàng Đế nhíu mày, không nói gì, trong lòng vẫn đang suy nghĩ Phạm Nhàn có khả năng là đang diễn trò cho mình xem hay không, bất quá nghe nói lão Ngũ một mực ở phía nam, trong kinh hẳn là không người nào có thể nhận thấy được sắp xếp của mình mới đúng.

"Bệ Hạ, nên xử lý như thế nào?" Hồng lão thái giám hỏi , tự nhiên là chuyện Nhị Điện hạ cùng trưởng công chúa.

Hoàng Đế lạnh lùng lắc đầu: "Kịch vui còn chưa bắt đầu diễn, làm sao có thể dừng nhanh như vậy được?"

Vị Bệ Hạ Khánh quốc này vẫn luôn nhức đầu với việc quốc khố trống không, mặc dù vẫn luôn có điều hoài nghi đối với Tín Dương, nhưng không nắm được chứng cứ xác thực, hơn nữa lo ngại cho thân thể Thái hậu, Hoàng Đế là người luôn luôn coi trọng chữ hiếu, cũng không thể hung mãnh vén lên tất cả phía sau rèm, dù sao Lý Vân Duệ đối với Khánh quốc có công rất lớn, dù sao lão Nhị cũng là con trai ruột của hắn.

Cho đến hôm nay, hắn mới chánh thức tin lời của Trần Bình Bình, có một số việc, người trẻ tuổi mặc dù sẽ lộ vẻ có chút lỗ mãng, nhưng cũng sẽ biểu hiện ra đầy đủ năng lực cùng quyết đoán. Không nói Phạm Nhàn, chính là vị quan viên tuổi trẻ tên là Ngôn Băng Vân kia, tựa hồ chính mình ban đầu cũng không thật sự coi trọng hắn.

Đám cung nữ thắp sáng nến, lui ra ngoài, bên trong ngự thư phòng một mảnh an tĩnh. Hoàng Đế lẳng lặng chờ tấu chương của Phạm Nhàn, nếu như Phạm Nhàn thật đoán được tâm tư của mình, hơn nữa cam tâm dựa theo sắp xếp của mình đi làm một vị cô thần, như vậy chậm nhất là tối hôm nay, hắn sẽ đem tình báo tra được đưa đến trên bàn của mình.

Mà nếu như Phạm Nhàn thật sự theo ý tứ của Ngôn Băng Vân, đem chuyện này giấu đi... Hoàng Đế nhíu mày, cho dù Phạm Nhàn muốn suy nghĩ cho triều điều, cũng là thân là Thiên Tử không thể cho phép người khác lừa gạt.

Chi nha một tiếng, cửa ngự thư phòng mở ra, một gã thái giám đang cầm hai hộp tấu chương đi đến, Hoàng Đế từ trước đến giờ cần cù, phê duyệt tấu chương kéo dài đến đêm khuya, chuyện này đã thành quy chế trong hoàng cung .

Hoàng Đế mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại đang đợi điều gì đó, chờ hắn nhìn thấy cái hộp mật tấu phía dưới, khóe môi khẽ lộ một tia cười ôn hòa.

Hắn mở ra hộp mật tấu riêng của Giám Sát Viện, bắt đầu cẩn thận quan sát phần tấu chương đầu tiên Phạm Nhàn tiến vào quan trường tới nay mới viết.

Thật ra ở trong lòng của hắn, phong tấu chương có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người này, không đáng kể chút nào, ở trên con đường từng bước đi về phía đỉnh phong quyền lực , vị Hoàng Đế Bệ Hạ này đã nhìn thấu rất nhiều chuyện, rất nhiều thế lực bao gồm Phạm Nhàn âm thầm suy đoán bất đồng, hắn căn bản không cần nhi tử cùng muội muội hội làm ầm ĩ thế nào, bởi vì không ai thực sự hiểu rõ sự hùng tâm cùng tự tin của vị đế vương này.

Nhưng đối với biểu hiện của Phạm Nhàn, Hoàng Đế hết sức hài lòng, bởi vì hắn hiểu rõ Phạm Nhàn cũng không phải là đứng ở trên lập trường Đông Cung để đả kích Nhị hoàng tử.

Cho nên khi vị đế vương lòng mang an ủi này bắt đầu phê duyệt lên tấu chương phía sau, gương mặt gầy nhất thời hiển lộ ra vô cùng tức giận cùng bỉ di.

Đô Sát Viện Ngự sử tập thể buộc Giám Sát Viện đề ty kiêm Nhất Xử đầu mục Phạm Nhàn mưu lợi riêng để làm rối kỉ cương, dám nhận hối lộ, ngang ngược kiêu ngạo trái pháp luật!

Lần lượt từng cái tấu chương một, tựa như một đôi mắt khiêu khích, nhìn vào gương mặt âm trầm của Hoàng Đế Bệ Hạ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện