Cả kinh đô, người biết tập thể Đô Sát Viện buộc tội người tâm phúc nhất đương triều Phạm Nhàn sớm nhất, không phải ai khác, chính là bản thân Phạm Nhàn. Thời điểm Bệ Hạ còn chưa đọc được tấu chương, Phạm Nhàn đã biết mình đã đứng ở trên đầu sóng ngọn gió.
Mộc Thiết rất quy củ ngồi trên ghế đối diện với Phạm Nhàn, nói: "Là đêm hôm qua Đô Sát Viện Tả Đô ngự sử là Thành Khiên dẫn đầu, bởi vì phía dưới cần xác nhận trình tự, cho nên hôm nay mới đưa đến nơi ."
Giám Sát Viện Nhất Xử chịu trách nhiệm âm thầm giám thị đủ loại quan lại, các vị ngự sử ký một lá thư động tĩnh lớn như vậy, nếu như quan viên Nhất Xử vẫn không thể lập tức điều tra ra được, chỉ sợ Phạm Nhàn sẽ nổi giận bắt đầu chỉnh đốn tác phong lần thứ hai. Hắn gật đầu, gõ gõ trang giấy trên tay, tò mò hỏi: "Chỉ có những tội danh này ư?"
Mộc Thiết phát hiện đề ty đại nhân tựa như không thèm để ý, không khỏi cau mày nói: "Đại nhân, không thể coi thường, dù sao..."
Hắn im miệng không nói tiếp, Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, trong ánh mắt mang theo một tia hài hước, nói: "Có phải cảm thấy bổn quan không gánh nổi những tội danh này hay không?"
Ngự sử tấu chương viết rất rõ ràng, Phạm Nhàn trong thời gian chấp chưởng Nhất Xử một tháng ngắn ngủi, thu vào túi riêng bao nhiêu ngân lượng, đồng thời vì thù riêng giam cầm nhiều người, còn dung túng thủ hạ bên đường dùng bạo lực, một việc sau chẳng qua là liên quan thể diện triều đình, mà hai chuyện trước rõ ràng là tội lớn, ngân phiếu đi qua Liễu thị đưa tới trong tay Phạm Nhàn, luôn có đầu mối để lần ra, mà quan viên đã bị Giám Sát Viện Nhất Xử bắt vào, tiếp theo lại để rời đi, cũng không thể giấu diếm được người trong thiên hạ.
Những tội danh này đủ để khiến bất kỳ một vị quan viên nào phải xuống đài.
Phạm Nhàn vuốt vuốt mi tâm có chút cảm giác mỏi mỏi, hôm nay bận rộn một ngày, kết quả ban đêm lại gặp đại sự, trong lòng của hắn thật sự có chút căm tức: "Đô Sát Viện ngự sử ngôn quan của Khánh quốc chúng ta, miệng thì leo lẻo nhưng gan thỏ đế, cái dạng ăn không ngồi rồi như thế lúc nào trở nên không sợ quyền quý đến vậy rồi? Hay là nói bổn quan hôm nay quyền lực còn chưa đủ lớn? Thân phận còn chưa đủ tôn quý hay sao?"
Mộc Thiết nghe thế không nhịn được sự buồn cười, bởi vì Giám Sát Viện vẫn luôn xem thường Đô Sát Viện, nhưng cố nén nụ cười lại, nghĩ thầm đề ty đại nhân hỏi hai câu ngược lại có chút biết rõ còn cố hỏi, kinh đô hôm nay, tiểu Phạm đại nhân quyền cao thân quý, thế nhân đều biết.
Đây thật ra là chuyện mà Phạm Nhàn không hiểu nổi, đám ngự sử Đô Sát Viện tại sao có lá gan lớn thế mà vô duyên vô cớ đắc tội chính mình, thủ đoạn mấy ngày vừa rồi vẫn tương đối ôn nhu, nghĩ đến không có chạm đến đến mặt mũi của những người này, hơn nữa gần đây mình rất được lòng Bệ Hạ, chẳng lẽ những người này không sợ để cho Thánh thượng mất hứng ư?
Mộc Thiết nhìn sắc mặt hắn, cũng biết hắn phỏng đoán điều gì, giải thích: "Đại nhân, đây là lệ cũ của Đô Sát Viện, bọn họ luôn luôn làm việc nhằm vào Giám Sát Viện, Khánh luật cho bọn hắn quyền lực như vậy, Bệ Hạ coi đó là thủ âm thầm để chèn ép Giám Sát Viện, cho nên cách mấy ngày đám tú tài kia sẽ châm chọc chúng ta mấy cái, chẳng qua là..." Hắn cau chặt chân mày, "Không ngờ bọn họ lại có lá gan trực tiếp nhằm vào đại nhân. Hơn nữa tội danh lại nặng như vậy."
Phạm Nhàn đưa ngón tay vào chén trà, chấm vài giọt tàn trà lạnh như băng, tinh tế xoa xoa mi tâm, chút lạnh lẽo làm hắn tỉnh táo hơn đôi chút.
Đô Sát Viện là một cơ cấu rất đặc thù, thời điểm tiền triều, Đô Sát Viện là giám sát cao nhất trong triều đình, là cơ quan buộc tội, trưởng quan là tả, hữu đô ngự sử, hạ thiết phó đô ngự sử, thiêm đô ngự sử. Vừa quản hạt theo địa phương, đặt riêng giám sát ngự sử, tuần án châu huyện, chuyên sự quan lại địa khảo sát, hạch tội.
Ở bên trong “Chức Quan Chú” do Trang Mặc Hàn đại gia biên soạn, từng viết đến Đô Sát Viện Đại Ngụy năm đó: " "Đô ngự sử chức chuyên củ hặc bách ti, biện minh oan uổng, đề đốc các đạo, vi thiên tử nhĩ mục phong kỷ chi ti. Phàm đại thần gian tà, tiểu nhân cấu đảng, tác uy phúc loạn chính giả, hặc. Phàm bách quan ổi nhung tham mạo phôi quan kỷ giả, hặc. Phàm học thuật bất chính, thượng thư trần ngôn biến loạn thành hiến, hi tiến dụng giả, hặc. Ngộ triêu cận, khảo sát, đồng lại bộ ti hiền phủ trắc truất. Đại ngục trọng tù hội cúc vu ngoại triêu, giai hình bộ, đại lý nghiện bình chi. Kỳ phụng sắc nội địa, phụ tuần ngoại địa, các chuyên kỳ sắc hành sự. Thập tam đạo giam sát ngự sử, chủ sát củ nội ngoại bách ti chi quan tà, hoặc lộ chương diện hặc, hoặc phong chương phụng hặc. . . . Nhi đô sát viện tổng hiến cương.." (Đô sát viện (都察院, Censorate) là cơ quan tối cao trong các triều đại Trung Quốc và Việt Nam xưa, với trọng trách thay mặt vua giám sát, đàn hặc và kiến nghị mọi hoạt động của quan lại các cấp, lẫn trọng trách giám sát việc thi hành luật pháp và thực hiện nghiêm chỉnh các quy tắc triều đình ban hành từ trung ương đến địa phương. Đô sát viện là cơ quan độc lập tại trung ương, trực thuộc sự điều hành của vua, và không phụ thuộc vào bất kỳ cơ quan nào trong hoạt động giám sát của mình. Đô sát viện đã tạo nên một hệ thống giám sát hiệu lực và góp phần làm trong sạch hệ thống quan lại trong các triều đại quân chủ xưa)
Đô Sát Viện Khánh quốc dĩ nhiên có cảnh tượng kém xa tiền triều, giám sát ngự sử dò xét các quận địa chức ty, quyền thẩm án dời cho Hình bộ cùng Đại Lý Tự, mà quan viên quyền lực giam tra các quận, ám giám các loại phần lớn bị chuyển dời đến Giám Sát Viện do Trần Bình Bình một tay tạo dựng nên, hôm nay chẳng qua là tai mắt tác phong và kỷ luật chi ty cho Thiên Tử, còn dư lại quyền hạch tội, nhưng không có quyền lực thực tế nữa.
Làm quan là ai? Là nam nhân. Nam nhân thích nhất cái gì? Trừ mỹ nhân ra chính là quyền lực, cho nên nói Đô Sát Viện ngự sử hôm nay, đối với quái vật lớn dị dạng như Giám Sát Viện đoạt đi phần lớn quyền lực của mình, luôn luôn có một tia hâm mộ cùng cừu thị, có lẽ là những người đọc sách này còn đang hoài niệm vinh quang của Đô Sát Viện trong lịch sử trước đây thật lâu, liền ỷ vào đặc quyền hạch tội của
mình, thỉnh thoảng đưa tấu chương buộc tội quan viên Giám Sát Viện.
Bất quá có Trần lão nhân thọt kia nhìn chằm chằm vào, đám ngự sử nàyđã an phận hồi lâu , tại sao bỗng nhiên gây khó dễ? Phạm Nhàn có chút cẩn thận tự hỏi.
Giám Sát Viện ở trong cơ cấu giám sát độc đại, cũng không có nghĩa là Đô Sát Viện đã đánh mất lực ảnh hưởng đối với triều chánh, nếu nói chúng khẩu tiêu kim, ba người thành hổ, ngay cả đường đường trưởng công chúa cũng sẽ bị Phạm Nhàn mấy ngàn trương "ngôn chỉ" bức phải rời cung, có thể hiểu được lời nói có thể giết quan viên. Đô Sát Viện ngự sử phần lớn xuất thân hàn môn, rất được đám sĩ tử ủng hộ, thường ngày ngự sử lên lớp giảng bài, đều dẫn được thiên hạ văn sĩ cùng hô ứng, một vòng ngôn ngữ công kích đến , triều đình cũng vẫn phải tra xét, cho dù cuối cùng không tra ra kết quả, nhưng vị quan viên cả người đầy nước bẩn kia, vốn không thể nào đường đường chánh chánh đứng ở trong triều đình được nữa.
Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng, đầu óc vừa chuyển đã biết vấn đề ở đâu, xem ra chuyện Giám Sát Viện âm thầm điều tra Tín Dương cùng Nhị Điện hạ, tiếng gió đã lộ ra ngoài. Hắn nhớ rõ ràng, vị tả đô ngự sử tiền nhiệm phụng lệnh trưởng công chúa muốn đánh gãy hai chân của mình ở trên Hình bộ, là thư sinh mà trưởng công chúa nuôi, mà đại tài tử Hạ Tông Vĩ chính mình đang âm thầm điều tra, hôm nay đang ở Đô Sát Viện.
Chỉ chốc lát sau, mật tấu mang đến trong cung đã có hồi âm, Phạm Nhàn nhìn cái hộp phủ khăn vàng kia một cái, lắc đầu, vén lên vừa nhìn, bên trong chỉ có một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng viết hai chữ.
"An chi."
...
...
Phạm Nhàn họ Phạm tên Nhàn... tự An Chi!
Hắn hôm nay tự nhiên có thể nghĩ ra cái tên này là Hoàng Đế Bệ Hạ tự mình đặt, không khỏi nhíu mày, không rõ ràng Thánh thượng rốt cuộc là có ý gì. Ở thời điểm dâng mật tấu, là hắn biết Hoàng Đế nhất định sẽ đem chuyện nội khố mình tấu lên tạm thời ép xuống, chẳng qua là đột nhiên có chuyện ngự sử cáo buộc, để cho hắn hiểu sai ý, cho là Hoàng Đế cũng muốn mình phải nhịn cả chuyện này.
"Không thể an được." Phạm Nhàn lắc đầu, nói với Mộc Thiết: "Điều tra đám ngự sử tự cho mình là thanh liêm này, nếu tấu ta ăn hối lộ trái pháp luật, tự nhiên cần ăn miếng trả miếng...."
Mộc Thiết có chút ngoài ý muốn, đáp: "Trần viện trưởng từng phân phó, đối với tấu chương của Đô Sát Viện, tựa như nghe chó sủa, đừng đi để ý bọn hắn... Bởi vì trong cung không muốn Giám Sát Viện đi thăm dò Đô Sát Viện, tránh cho xấu mặt, hơn nữa vì rộng đường ngôn luận, Bệ Hạ vẫn không cho Giám Sát Viện quyền lực tập nã ngôn quan."
Phạm Nhàn hứ một cái: "Lần này không chỉ là đang sủa, cũng đã mở rộng miệng chuẩn bị cắn ta rồi, còn cố kỵ thể diện triều đình gì nữa. Ta cho ngươi đi tra, tra ra vấn đề tự nhiên sẽ không tự mình ra tay, đương nhiên là ném tới Đại Lý Tự cùng Hình bộ, cho dù Bệ Hạ chèn ép... tường trắng của Nhất Xử phía ngoài bổn viện dùng để làm gì?"
Mộc Thiết trong lòng cực kỳ cao hứng, người của Giám Sát Viện đã đợi ngày nay rất lâu, tinh thần gấp trăm lần lĩnh mệnh xuất phủ, tự đi an bài mật thám bắt đầu điều tra tất cả chuyện không hợp pháp của ngự sử Đô Sát Viện.
Ngày hôm sau Phạm Nhàn hảo hảo ở nhà đánh mạt chược, ngắm mưa một ngày, không coi chuyện các ngự sử hạch tội vào đâu, nhưng Uyển nhi Nhược Nhược cũng là từ trong miệng hắn biết được tin tức có chút lo lắng, bởi vì ai cũng biết tầm quan trọng của thanh danh.
Cho đến khi tin tức ngự sử hạch tội Phạm Nhàn đã truyền khắp cả kinh đô, trung thư cũng đã đem tấu chương hạch tội sao ra đưa đến Phạm phủ, Phạm Nhàn mới giả vờ biết chuyện này, khuôn mặt kinh ngạc, vẻ mặt tức giận, buổi tối lại như cũ ngủ vô cùng ngon lành.
Sáng sớm, Phạm Nhàn rời nhà, y theo quy củ, quan viên bị các ngự sử hạch tội trước tiên phải ngừng lại công việc hàng ngày, lên trên tự beiẹn, nhưng hắn vẫn không theo quy củ này làm việc, trái lại thản nhiên đi Tân Phong quán, dẫn một nhà lớn nhỏ quét sạch món bánh bao nổi tiếng nơi này.
Chuyện này đã đưa tới sóng to gió lớn ở kinh đô, cũng không ai biết hắn người tâm phúc đương triều này, sẽ chọn thủ đoạn gì để tiến hành phản kích, bởi vì lần này ngự sử tập thể dâng tấu rõ ràng đã có chuẩn bị, đem tội danh hạch tội chỉ rất rõ ràng, ngay cả quan viên trong tháng này xuất nhập Nhất Xử cũng đã tra rõ ràng.
Nhưng không ai ngờ được, Phạm đề ty thế nhưng không phát động công kích đối với các ngự sử, ngược lại là phát động công kích đối với bánh bao.
Ngày thứ tư, liên tục mấy ngày mưa dầm rốt cục ngừng, Phạm Nhàn dẫn một nhà lớn nhỏ đi ngoại thành thưởng cúc, đoạt tại trước thế nhân, đi dùng ngón tay thân cận cưỡng bức những đóa cúc trẻ non.
...
...
Theo lý thuyết, lúc này trung thư hẳn là lấy ra Bệ Hạ ý chỉ tới, tra hay là không tra? Hỏi, hay là không hỏi? Bất kể là chuẩn bị đề tỉnh tiểu Phạm đại nhân trong một năm qua thăng tiến quá nhanh, vẫn là lên án mạnh mẽ Đô Sát Viện ngự sử nhiều chuyện, Bệ Hạ đều phải có một thái độ mới được a! Thời điểm triều nghị, Lại bộ Thượng thư Nhan Hành Thư rốt cục không nhịn được tò mò trong lòng, cẩn thận nhắc đến một câu, nào biết đâu rằng Hoàng Đế Bệ Hạ chẳng qua là từ trong lỗ mũi ừ, căn bản không có phản ứng gì.
Cục diện cứ như vậy lúng túng giằng co , Đô Sát Viện ngự sử vẻ mặt chánh nghĩa nghiêm nghị cũng dần dần hóa thành lúng túng, tìm cách lần nữa ký một lá thư, hơn nữa chuẩn bị ở trong đội ngũ văn quan trong triều lôi kéo, đồng thời muốn đem học sinh Thái Học cũng phát động luôn.